Chương 1: Thiên Tử Đăng Cơ

     Sáng sớm tinh mơ, đỉnh Tam Sơn uy nghi hiện ra trong màn sương mờ ảo, như một ngọn bút vẽ khổng lồ lơ lửng giữa biển mây trời. Những rặng núi trùng điệp hùng vĩ ôm lấy Thiên Đàn cổ kính. Đây là một công trình kiến trúc đồ sộ, được xây dựng trên một mặt phẳng rộng lớn, hình vuông vức, mỗi cạnh ước chừng năm mươi bước chân, lát bằng những phiến đá xanh vân mây bóng loáng.        Toàn bộ đàn tế vươn cao về phía trời, với chín mươi chín bậc thang lát đá xanh dẫn lên đỉnh, mỗi bậc được chạm khắc những hoa văn tinh xảo hình mây cuộn và chim Lạc bay lượn. Những mái ngói cong vút được lợp bằng gạch lưu ly xanh ngọc, điểm xuyết những chạm khắc hình rồng phượng tinh xảo ẩn hiện dưới lớp sương mỏng. Ánh bình minh đầu tiên vừa hé rạng từ phía chân trời phía Đông, từ từ lan tỏa, dát lên toàn bộ kiến trúc một màu vàng kim óng ả, khiến nơi đây trở nên linh thiêng và tráng lệ hơn bao giờ hết. Không khí trên đỉnh núi trong lành và thanh khiết, mang theo mùi hương dịu nhẹ của trầm hương từ các lư đồng nghi ngút khói hòa lẫn với hương cỏ cây ẩm ướt sau một đêm sương. Từng làn gió thoảng qua mang theo sự tĩnh lặng, như một sự chờ đợi thành kính cho khoảnh khắc trọng đại sắp diễn ra.

    Dưới chân đàn tế, trên một thảm đá xanh lát gạch vuông vắn rộng lớn, hàng trăm quan lại triều đình đứng và quỳ gối thành kính. Đầu họ cúi rạp trên nền đá lạnh buốt của sân tế, ánh mắt căng thẳng nhưng ẩn chứa sự mong chờ tột độ và sùng kính khi hướng về trung tâm: nơi tân Thiên Tử sẽ đăng cơ. Vua cha, thân vận hoàng bào màu vàng thêu Long Vân Cửu Châu, đứng trang nghiêm trên bệ cao nhất của đàn tế, ánh mắt hướng về phía con trai mình. Ngay phía sau ông, các Thái Phó, Đại Tư Tế, và Tam Công đứng thành một hàng ngang, khuôn mặt nghiêm nghị. Dưới bệ, các Thượng thư, Tướng quân, và bá quan văn võ chia thành hai hàng dài, mỗi người một bên. Phía văn quan với áo bào thêu vân mây ngũ sắc, phía võ quan trong bộ giáp sáng loáng được chạm khắc hoa văn hổ phù, giao long. Tiếng trống đồng Lạc Việt cổ xưa, với những hoa văn chim lạc và mặt trời được khắc tinh xảo trên mặt trống, bỗng ngân vang dội, uy nghi và trầm hùng, từng nhịp đập như hòa vào mạch đất trời, xua tan mọi tạp niệm, chỉ còn lại sự trang nghiêm và kính cẩn tuyệt đối.

    Giữa sự chú ý của vạn người, Lạc Long, thân vận hoàng bào thêu chín con rồng vàng uốn lượn uyển chuyển trên nền gấm đỏ thẫm, bước đi chậm rãi nhưng đầy kiên định lên từng bậc đá cổ kính của đàn tế. Những bậc đá này được lát bằng đá xanh vân mây, hai bên có lan can chạm khắc hình rồng bay và mây cuộn tinh xảo, dẫn thẳng đến bia đá thiêng. Khuôn mặt hắn trẻ trung, đường nét thanh tú nhưng đôi mắt lại ánh lên vẻ trưởng thành và sự quyết tâm sắt đá của một tân vương. Trong lòng hắn là sự hồi hộp khó tả khi nghĩ về gánh nặng giang sơn sắp đặt trên vai, nhưng cũng tràn đầy tự hào về dòng máu đế vương đang chảy trong huyết quản, khát khao gánh vác trách nhiệm bảo vệ bờ cõi.

    Đại Tư Tế, một lão nhân tóc bạc phơ, khuôn mặt khắc khổ hằn sâu những nếp nhăn của thời gian và sự trải nghiệm, run rẩy dâng lên Long Ấn. Khối ngọc bích cổ kính ấy, được chạm khắc hình rồng thiêng vờn mây sống động, toát ra một khí tức cổ xưa và quyền uy, biểu tượng tối thượng của quyền lực hoàng gia. Đôi tay lão run rẩy không chỉ vì tuổi tác mà còn vì sự kính cẩn tột độ và một nỗi lo lắng mơ hồ về những điềm báo ẩn chứa trong pháp ấn. Lạc Long vươn tay đón lấy, cảm nhận sự lạnh lẽo và sức nặng vô hình của Long Ấn. Ngay khi ấn vừa chạm vào da thịt hắn, một luồng long khí cuồng bạo, dữ dội đến mức khó tin, đột ngột bùng phát. Nó không phải là khí tức hoàng đạo thuần khiết như lẽ ra phải có, mà là một dòng điện xoáy cực mạnh, dữ dội đến mức có thể xé toạc mọi thứ, xuyên thẳng qua cơ thể hắn. Cả đàn tế Thiên Đàn rung chuyển dữ dội, mặt đất nứt nhẹ dưới chân, những viên gạch lát đá cổ kính bật tung, khiến bá quan không khỏi kinh hoàng xôn xao, nhiều người phải vịn vào nhau hoặc bám víu vào cột trụ có chạm khắc hình rồng cuốn để giữ thăng bằng. Tiếng kinh hô thất thanh vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng.

    Trong khoảnh khắc Long Ấn nhập vào thân, Lạc Long cảm thấy một cơn đau buốt nhói óc, dữ dội gấp trăm lần bất kỳ vết thương nào hắn từng chịu đựng. Cảm giác nóng rát như lửa đốt chạy dọc xương sống, rồi một luồng khí lạnh lẽo lại tràn vào tim, khiến hắn co rút từng thớ thịt. Hắn cố nén một tiếng rên rỉ, hai tay siết chặt Long Ấn đến trắng bệch, móng tay cắm sâu vào da thịt. Máu tươi đột ngột phun ra từ khóe mũi, đỏ thẫm và tanh nồng, nhỏ thành từng giọt lớn xuống tấm hoàng bào rực rỡ, loang lổ như những cánh hoa rơi, tạo thành những vệt đỏ đáng sợ. Đôi mắt Lạc Long chợt đỏ ngầu, không còn là màu hổ phách thường ngày mà nhuốm một sắc thái dữ dằn, khát máu, khiến thần sắc hắn trở nên đáng sợ và đầy dữ tợn, không còn một chút uy nghiêm của Thiên Tử. Hắn cố gắng gồng mình, giữ lấy chút lý trí cuối cùng, nhưng cơ thể vẫn run rẩy không thể kiểm soát, biểu lộ sự bất lực tột cùng trước sức mạnh bí ẩn đang xâm chiếm.

    Trên ngai vàng tạm đặt ở chính giữa sân tế, Vua cha với khuôn mặt khắc khổ và đôi mắt hằn lên sự kinh hãi tột độ xen lẫn nỗi lo lắng tột cùng cho con trai mình. Ông muốn xông lên nhưng bị cận vệ vội vàng giữ lại, khuôn mặt họ cũng trắng bệch vì sợ hãi. Bá quan triều đình lập tức quỳ sụp sâu hơn nữa, đầu cúi sát đất, lòng dâng lên nỗi sợ hãi và hoang mang tột cùng trước điềm gở chưa từng thấy. Tiếng xì xào lo sợ và nghi kỵ lan truyền như bệnh dịch, phá vỡ không khí trang nghiêm ban đầu. Chỉ có Lôi Cơ, nữ tướng Long Vệ trẻ tuổi với thân hình uyển chuyển ẩn sau lớp áo giáp bạc sáng được chạm khắc hình song long tranh châu, đứng ở một góc khuất, phía sau hàng ngũ của võ quan. Đôi mắt cô ta lóe lên vẻ chiến thắng lạnh lẽo và sự đắc ý thâm hiểm, khóe môi khẽ nhếch, nở một nụ cười mờ ám đầy bí ẩn. Ánh mắt cô ta không rời khỏi Lạc Long, như đang tận hưởng màn kịch của riêng mình, một kế hoạch thâm độc đang dần được phơi bày. Tiếng trống đồng cũng dần im bặt, chỉ còn lại sự tĩnh lặng đáng sợ bao trùm, chất chứa sự nghi hoặc, ám ảnh, và một điềm báo chẳng lành đang treo lơ lửng trên số phận của Lạc Long.

    Khi Lạc Long được đưa về Hoàng Cung, nơi những tòa điện nguy nga với mái ngói lưu ly xanh biếc phản chiếu ánh mặt trời, và những bức tường đỏ son được điểm xuyết bằng phù điêu rồng mây và phượng hoàng tung cánh, cơ thể hắn vẫn còn tê dại và kiệt sức đến mức suy sụp. Hắn được đưa vào Trấn Thiên Điện, một trong những đại điện chính với những cột trụ gỗ quý to lớn được chạm khắc hình cửu long chầu nguyệt tinh xảo, và những bức tranh bích họa rồng phượng cổ kính trên tường. Hắn cảm thấy một dòng năng lượng kỳ lạ, lạnh lẽo nhưng đầy sức sống, đang cuộn xoáy trong huyết quản, vừa xa lạ vừa quen thuộc, mang theo sự khó hiểu và bất an sâu sắc. Hắn có cảm giác như một thứ gì đó đã thức tỉnh bên trong, nhưng lại không thể nắm bắt được ý nghĩa của nó. Dưới lớp áo bào, trên mu bàn tay trái của hắn, một vệt ấn ký máu hình rễ cây dần hiện rõ, màu đỏ sậm như chưa khô, và nó không ngừng co giật nhẹ, như một sinh vật sống, gieo vào lòng Lạc Long một nỗi lo sợ mơ hồ về số phận và tương lai của chính mình.