Chương 2: Long Vệ Phản Tâm

    Sáng hôm sau, ánh nắng ban mai yếu ớt lọt qua khe cửa sổ chạm khắc hình song long chầu nguyệt tinh xảo của Trấn Thiên Điện, chiếu rọi lên những cột trụ gỗ lim đen bóng loáng, sơn son thếp vàng. Lạc Long giật mình tỉnh giấc trên chiếc giường chạm trổ hình rồng uốn lượn, tấm lụa gấm thêu phượng hoàng đắp hờ đã xộc xệch. Toàn thân hắn đau nhức rã rời, như vừa trải qua một trận chiến khốc liệt, đặc biệt là ở cánh tay trái, nơi vết ấn ký máu hình rễ cây vẫn còn âm ỉ nhức nhối, lan tỏa một cảm giác khó chịu và bất an không dứt. Hắn loạng choạng ngồi dậy, chiếc hoàng bào lụa tơ tằm màu vàng nhạt với những đường thêu rồng ẩn hiện dưới ánh sáng mờ ảo trở nên nặng trịch.            Cảm giác khí huyết trong người vẫn rối loạn, như có một dòng nước xoáy âm ỉ chảy ngược, khiến hắn mệt mỏi và bồn chồn. Điện này vốn là nơi Thiên Tử nghỉ ngơi sau các buổi lễ trọng đại, nhưng giờ đây, sự yên tĩnh lại mang đến một cảm giác xa lạ và bức bối, như một cái lồng giam vô hình. Mùi trầm hương và hương liệu quý hiếm đêm qua vẫn còn vương vấn trong không khí, nhưng không xoa dịu được sự bất an đang gặm nhấm trái tim hắn.

    Cảm giác bất thường từ Long Ấn và sự phản ứng kỳ lạ của cơ thể thôi thúc Lạc Long phải tìm kiếm câu trả lời. Hắn mặc vội chiếc hoàng bào xộc xệch, thắt hờ đai ngọc, lặng lẽ rời khỏi Trấn Thiên Điện. Bước chân hắn vội vã hướng thẳng đến Đại Thư Khố – nơi cất giữ hàng vạn sách cổ và mật điển của triều đình. Đại Thư Khố hiện ra sừng sững như một tòa tháp cao chót vót, được xây bằng những phiến đá xanh kiên cố, bề mặt sần sùi in hằn dấu vết bào mòn của thời gian. Từng phiến gạch vuông vức được ghép nối tỉ mỉ, tạo nên vẻ uy nghiêm và cổ kính. Bên trong, không gian tĩnh mịch và mờ ảo. Hàng vạn giá sách gỗ đàn hương cao vút, chạm khắc hình đầu lân và hoa văn kỷ hà, chất đầy những cuộn sách cổ bằng giấy свиток (thẻ tre), sách ngọc được khảm vàng bạc, và các bản khắc trên thẻ tre được bó lại cẩn thận. Bụi thời gian li ti vương vất trong những tia sáng yếu ớt xuyên qua những ô cửa sổ nhỏ hình chữ nhật được viền gỗ chạm trổ tinh xảo. Lạc Long miệt mài lướt qua các dãy sách, lật giở từng trang sử cũ kỹ, những trang giấy đã ố vàng và mục nát, lòng tràn đầy hy vọng mong manh tìm được lời giải đáp cho những gì đang xảy ra với mình. Cuối cùng, một cuốn mật điển cổ xưa với bìa da rồng màu đen tuyền đã bong tróc nhiều chỗ thu hút sự chú ý của hắn. Những đường vân trên da rồng vẫn còn ánh lên vẻ huyền bí. Hắn run run mở ra, và một dòng chữ mực tàu đã phai màu nhưng vẫn còn đọc rõ ràng đập vào mắt hắn: "Long Ấn... từng phản chủ... huyết mạch dị biến..."

    Trong khoảnh khắc kinh hoàng và hoang mang tột độ, khi những dòng chữ cổ xưa như những lưỡi dao lạnh lẽo cứa vào tâm can, một tiếng bước chân nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý vang lên sau lưng. Lạc Long giật mình quay phắt lại, tim hắn như ngừng đập. Không phải ai khác, chính là Lôi Cơ, nữ tướng Long Vệ, xuất hiện trong bộ giáp bạc sáng loáng, được chế tác vừa vặn ôm sát cơ thể, tôn lên những đường cong mạnh mẽ và uyển chuyển của một nữ chiến binh. Trên ngực giáp được khắc hình hổ phù dữ tợn, ánh lên vẻ lạnh lẽo và tàn nhẫn. Mái tóc đen nhánh của cô ta được búi cao gọn gàng, cài một chiếc trâm bạc hình đầu chim ưng. Khuôn mặt thanh tú thường ngày mang vẻ kiêu hãnh, giờ đây lại lạnh lẽo như băng tuyết, không còn chút vẻ kính cẩn nào dành cho một vị hoàng tử. Bên cạnh cô ta là khoảng mười binh sĩ Long Vệ tinh nhuệ, mỗi người đều vận bộ giáp trụ màu đen tuyền được làm từ da thú quý hiếm, viền kim loại sáng loáng. Họ mang theo những thanh trường kiếm sắc bén được rèn từ thép thượng hạng, ánh lên một thứ sát khí khiến người ta rùng mình. Gương mặt họ lạnh lùng, đôi mắt vô cảm như những cỗ máy giết người, bao vây Lạc Long trong một vòng vây chết chóc. "Điện hạ, xin lỗi đã quấy rầy." Giọng Lôi Cơ vang lên sắc lạnh như lưỡi dao, không chút biểu cảm, mang theo sự quyết đoán và tàn nhẫn không thể nghi ngờ. Lạc Long chợt hiểu ra. Một luồng kinh hãi tột độ chạy dọc sống lưng hắn, theo sau là một nỗi đau đớn và thất vọng sâu sắc như bị ai đó đâm một nhát dao vào tim. Sự tin tưởng sụp đổ hoàn toàn, thay vào đó là cảm giác bị phản bội cay đắng và bất lực đến nghẹt thở. "Ngươi... các ngươi..." Lạc Long lắp bắp, cổ họng nghẹn đắng, không thể tin vào những gì đang diễn ra trước mắt.

    Lôi Cơ không để hắn có thêm thời gian để chìm đắm trong sự bàng hoàng. Một cái phất tay nhẹ nhàng nhưng dứt khoát của cô ta, và các Long Vệ lập tức rút những thanh trường kiếm sáng loáng ra khỏi vỏ. Mũi kiếm lạnh lẽo chĩa thẳng vào Lạc Long, ánh lên một thứ ánh sáng chết chóc. Lạc Long, dù choáng váng vì cú sốc phản bội, trái tim như bị bóp nghẹt bởi sự kinh hãi và tức giận, vẫn cố gắng kích hoạt Long Ấn, hy vọng sức mạnh hoàng đạo sẽ bảo vệ mình. Hắn hét lớn một tiếng đầy tuyệt vọng, dồn hết sức lực và ý chí vào Long Ấn trên tay. Nhưng thay vì một luồng long khí màu vàng kim bảo vệ, Long Ấn lại chấn động dữ dội trong lòng bàn tay hắn, phát ra những tiếng kêu răng rắc nhỏ xíu, không một chút ánh sáng hoàng đạo nào lóe lên. Lạc Long cảm thấy một lực đẩy kinh hoàng từ chính Long Ấn, như có một mũi thương vô hình đang quay mũi nhọn về phía hắn, đâm thẳng vào lồng ngực. Hắn ngã quỵ xuống nền đá lạnh của thư khố, máu lại trào ra từ miệng, vị tanh nồng lan tỏa khắp khoang miệng, hòa lẫn với vị đắng chát của sự bất lực và phẫn uất đang dâng trào trong lòng.

    Khi Lạc Long nằm gục xuống nền đá lạnh lẽo và bụi bặm của Đại Thư Khố, Long Ấn lăn ra khỏi tay hắn, ánh sáng ngọc bích mờ dần như ngọn đèn sắp tắt. Cơn đau lan tỏa khắp cơ thể, từ những vết bầm tím do cú ngã đến những cơn co thắt dữ dội bên trong, và một luồng khí lạnh lẽo, quen thuộc nhưng đáng sợ, bắt đầu xâm chiếm hắn, như những sợi tơ nhện giăng kín tâm trí. Trên trán hắn, ngay giữa hai lông mày đang nhíu chặt vì đau đớn, một ấn phù máu lạ từ từ hiện rõ. Ấn phù đó xoắn vặn như những sợi rễ máu khô khốc, tạo thành ba ký tự cổ quái, đen kịt như máu đông: “Thất Ấn Huyết Chú”. Ánh mắt Lạc Long mờ đi trong nỗi đau thể xác và sự hoang mang tột cùng về những gì đang xảy ra, về thân phận và tương lai mịt mờ của chính mình.