Chương 12: Di Sản Cổ Xưa

 Lạc Long tiến lại gần bộ xương rồng khổng lồ, cảm giác vừa sùng kính vừa kỳ lạ. Bộ xương, dù đã hóa đá, vẫn toát ra một thứ uy lực không thể diễn tả bằng lời. Hắn đưa tay chạm nhẹ vào một đốt xương sườn, cảm nhận sự lạnh lẽo và thô ráp của đá, nhưng sâu bên trong, hắn dường như nghe thấy tiếng vọng của một quá khứ xa xăm. Những cây Long Cốt Linh Thảo màu đỏ tươi như máu, hình dáng như những chiếc sừng rồng nhỏ, mọc tua tủa trên xương, tỏa ra một mùi hương dìu dịu, xen lẫn mùi tanh nồng của huyết tinh, khiến huyết mạch Lạc Long rung động.

Hắn cẩn thận hái một nhánh Long Cốt Linh Thảo. Ngay khi nó nằm gọn trong lòng bàn tay, một luồng năng lượng ấm áp, thuần khiết lập tức lan tỏa, xoa dịu cơn khát sâu thẳm trong huyết mạch hắn. Nó không cuồng bạo như huyết khí, mà nhẹ nhàng và êm ái, như dòng suối mát lành tưới tắm linh hồn. Lạc Long không chần chừ, đưa nhánh linh thảo lên miệng và nuốt xuống.

Ngay lập tức, một cảm giác bùng nổ mãnh liệt lan tỏa khắp cơ thể hắn. Long Cốt Linh Thảo tan chảy trong miệng, biến thành một luồng tinh hoa rồng, đỏ tươi như máu nhưng lại mang theo hơi ấm kỳ lạ, nhanh chóng chảy xuống huyết quản, hòa tan vào Huyết Mạch Long Hồn. Cơn đau nhói thoáng qua, nhưng sau đó là một luồng sảng khoái tột độ, như thể mọi tế bào đang được tái sinh. Lạc Long cảm nhận rõ ràng Huyết Nhãn trong đôi mắt hắn dần ổn định, tia sáng đỏ rực không còn bập bùng nữa mà trở nên trầm tĩnh, uyên thâm. Hắn cũng nhận ra, Hấp Huyết Công trong cơ thể bắt đầu vận hành một cách tự nhiên, tự động điều hòa huyết khí và bù đắp năng lượng tiêu hao. Cảm giác yếu ớt và bối rối đã tan biến, thay vào đó là sự mạnh mẽrõ ràng trong từng ý nghĩ.

Lạc Long ngồi xuống bên cạnh bộ xương rồng, tĩnh tâm hấp thu dược lực của Long Cốt Linh Thảo. Thời gian như ngừng trôi trong hang động cổ xưa. Hắn không biết đã qua bao lâu, có thể là một ngày, có thể là nhiều ngày, nhưng khi hắn mở mắt ra, toàn bộ những ký ức mơ hồ trước đó về vương triều, về Thiên Đàn, về Lôi Cơ, về Long Ấn, và cả những điềm báo về huyết mạch dị biến bỗng chốc ùa về, rõ ràng và sống động như một cuốn phim tua chậm. Nỗi đau đớn và phẫn nộ vì sự phản bội bỗng trỗi dậy mạnh mẽ, khiến lồng ngực hắn quặn thắt. Hắn nhớ lại khuôn mặt Lôi Cơ, ánh mắt lạnh lẽo của cô ta, và cái khoảnh khắc Long Ấn phản chủ. Hắn nhớ cả cha mình, vị Thiên Tử già nua, và sự thất vọng của ông khi chứng kiến hắn bị huyết chú.

Cùng với những ký ức đau khổ, một luồng tri thức cổ xưa cũng dần hiện rõ trong tâm trí Lạc Long. Đó là những thông tin về Long Tộc, về các chủng huyết mạch, về sức mạnh của Hấp Huyết Công và lời nguyền Thất Ấn Huyết Chú. Hắn nhận ra, Long Cốt Linh Thảo không chỉ ổn định huyết mạch, mà còn giải phóng những tri thức bị phong ấn sâu trong ký ức huyết thống của hắn. Hắn là một Long Tộc Dị Huyết – một dòng dõi mang trong mình sức mạnh rồng nhưng lại bị một lời nguyền cổ xưa ràng buộc. Hấp Huyết Công không chỉ là một công pháp, mà là chìa khóa để hắn làm chủ huyết mạch, biến lời nguyền thành sức mạnh.

Khi Lạc Long hoàn toàn hấp thu Long Cốt Linh Thảo và giải phóng ký ức, một luồng sáng màu vàng kim rực rỡ, hùng vĩ và uy nghi, bỗng bùng lên từ bộ xương rồng khổng lồ, bao trùm lấy hắn. Đó là linh hồn của con rồng cổ xưa, đã ngủ yên hàng ngàn năm, nay được đánh thức bởi sự thức tỉnh của Huyết Mạch Long Hồn trong Lạc Long. Linh hồn rồng không mang theo oán hận, mà là một sự truyền thừa cuối cùng, một lời chúc phúc, và một tia sáng dẫn lối cho hậu duệ.

Trong luồng sáng rực rỡ, Lạc Long cảm thấy một sự kết nối sâu sắc với Long Tộc. Hắn không còn là một hoàng tử bị phế truất, một kẻ vô danh bị cuốn vào số phận. Hắn là người kế thừa di sản của Long Tộc, mang trong mình trách nhiệm và sức mạnh. Hắn đứng dậy, đôi mắt Huyết Nhãn ẩn chứa tia sáng đỏ giờ đây tràn đầy sự kiên địnhý chí phục thù. Hoàng bào lụa trên người hắn, dù đã rách nát và vấy bẩn, vẫn không làm lu mờ đi khí chất đế vương vừa được tái sinh.

Hắn phải trở về. Phải lấy lại những gì đã mất.