Càng đi sâu vào lòng Đảo Quỷ, không khí càng trở nên ngột ngạt và nặng nề, mang theo một mùi tanh nồng khó tả, như mùi máu đã khô và rêu mục. Ánh trăng không thể xuyên qua những vách đá chằng chịt, biến nơi đây thành một mê cung tối tăm, chỉ có tiếng gió rít qua những khe đá tạo nên những âm thanh ghê rợn. Lạc Long, với Huyết Nhãn được kích hoạt, nhìn rõ mồn một từng chi tiết trong bóng đêm. Những đường huyết văn trên tay hắn không ngừng phát sáng, như một ngọn đèn dẫn lối, và hắn cảm nhận rõ ràng một lực kéo mạnh mẽ từ phía trước, thôi thúc hắn tiến lên. Cảm giác tò mò và hưng phấn pha lẫn một chút cảnh giác dâng trào trong lòng.
Hắn men theo những lối đi hẹp, lách mình qua những tảng đá khổng lồ lởm chởm, nơi những rễ cây khô cứng như những xúc tu khổng lồ bám chặt vào vách đá, tạo nên một cảnh tượng kỳ dị. Thỉnh thoảng, hắn lại bắt gặp những bộ xương động vật khổng lồ nằm rải rác trên nền đất ẩm ướt, xương cốt đã trắng bệch, bị phong hóa theo thời gian, chứng tỏ đây là nơi của những sinh vật cổ xưa. Chúng gợi lên một cảm giác rợn người và ghê rợn, nhắc nhở Lạc Long về sự nguy hiểm tiềm ẩn của nơi này.
Tiến sâu hơn nữa, Lạc Long đột nhiên dừng lại. Trước mắt hắn là một hang động khổng lồ, cửa hang hình vòm, đen ngòm như cái miệng của quái vật khổng lồ, sâu hút không thấy đáy. Một luồng khí tức cổ xưa và uy nghi, pha lẫn chút huyết tinh nồng nặc, phả ra từ trong hang động, khiến Lạc Long cảm thấy lạnh sống lưng nhưng cũng bị lôi cuốn một cách kỳ lạ. Hắn biết, đây là nơi chứa đựng điều mà hắn đang tìm kiếm. Những đường huyết văn trên tay hắn rực sáng hơn bao giờ hết, và hắn cảm thấy một tiếng rồng gầm vang vọng trong huyết mạch, thôi thúc hắn bước vào.
Lạc Long hít một hơi thật sâu, rồi dứt khoát bước vào hang động. Bên trong, không gian rộng lớn đến bất ngờ, như một đại sảnh tự nhiên được tạo tác bởi bàn tay của thời gian và địa chất. Những vách đá trần trụi, cao vút, nhưng đặc biệt nhất là trên nền hang, Lạc Long nhận ra một bộ xương rồng khổng lồ đang nằm đó. Bộ xương này không hề bị mục rữa hay phong hóa, mà vẫn còn nguyên vẹn, màu trắng ngà, to lớn đến mức chiếm gần hết diện tích hang động. Từng đốt xương sống to như thân cây cổ thụ, những chiếc xương sườn vươn ra như những cánh cung khổng lồ, và đặc biệt là chiếc sọ rồng khổng lồ với hai hốc mắt sâu hoắm, như đang nhìn thẳng vào hắn. Toàn bộ bộ xương toát ra một thứ khí tức trấn áp, khiến Lạc Long cảm thấy nhỏ bé và sùng kính.
Và đúng như lời lão Hắc Bào, trên những đốt xương sống và xương sườn của con rồng hóa đá, những cây nấm màu đỏ tươi như máu, có hình dáng như những chiếc sừng rồng nhỏ, đang mọc tua tủa. Chúng phát ra một thứ ánh sáng yếu ớt, lập lòe trong bóng tối, tạo nên một cảnh tượng vừa huyền ảo vừa ghê rợn. Đó chính là Long Cốt Linh Thảo.
Lạc Long tiến lại gần bộ xương rồng, ánh mắt hắn chạm vào hốc mắt sâu hoắm của con rồng đã chết. Trong khoảnh khắc đó, một luồng thần niệm kinh hoàng đột ngột ập vào tâm trí hắn, không phải là một giọng nói, mà là những hình ảnh chớp nhoáng, dồn dập, một cuộc chiến long trời lở đất, nơi một con rồng hùng vĩ chiến đấu với một sinh vật khổng lồ, đen tối, mang theo sức mạnh hủy diệt. Hắn thấy con rồng bị thương nặng, máu chảy lênh láng, và cuối cùng gục ngã tại nơi này.
Sau khoảng bảy hơi thở, khi thần niệm kết thúc, Lạc Long run rẩy, đầu óc quay cuồng. Hắn hiểu ra một phần sự thật. Huyết Mạch Long Hồn của hắn không chỉ là một sức mạnh, mà còn là một ký ức cổ xưa, một di sản của Long Tộc. Hắn ngẩng đầu nhìn lên bộ xương rồng khổng lồ, ánh mắt giờ đây không còn sự kinh hãi, mà thay vào đó là sự kiên định và một nỗi thúc giục sâu sắc. Hắn biết, đây là nơi hắn phải tìm kiếm câu trả lời cho thân phận và định mệnh của mình.