Sau khoảnh khắc Long Khí Huyết Mạch bùng nổ, Lạc Long cảm thấy một nguồn sức mạnh mới mẻ, cuồn cuộn chảy trong cơ thể. Hắn đứng trên boong thuyền, từng thớ cơ bắp căng tràn sức sống, không còn là kẻ yếu đuối rã rời của những ngày trước. Ánh mắt hắn, giờ đây ẩn chứa tia sáng đỏ của Huyết Nhãn, nhìn về phía chân trời, nơi những hòn đảo đá lởm chởm hiện ra mờ ảo dưới ánh mặt trời gay gắt. Đó là Đảo Quỷ, một vùng đất bị nguyền rủa, nơi không một ngư dân nào dám đặt chân đến.
Lão Hắc Bào đứng bên cạnh, ánh mắt phức tạp nhìn Lạc Long, từ vẻ kinh ngạc ban đầu giờ chuyển thành sự thấu hiểu và một chút hy vọng. "Ngươi đã thay đổi, Huyết nhân," lão thì thầm, giọng nói khàn đặc nhưng đầy trọng lượng. "Ngươi không còn là kẻ yếu đuối phải nương tựa vào ta nữa. Ngươi đã thức tỉnh sức mạnh của chính mình." Lão thở dài, đôi mắt mệt mỏi nhưng đầy từng trải liếc về phía hòn đảo. "Vùng biển này... là Huyết Hải. Đảo Quỷ... nơi đó có Long Cốt Linh Thảo."
Lão Hắc Bào chỉ về phía một hòn đảo có hình thù kỳ dị, như một bộ xương khổng lồ nằm vắt ngang mặt biển, đen thui và gồ ghề. "Long Cốt Linh Thảo mọc trên xương rồng hóa đá, chỉ xuất hiện khi máu rồng thức tỉnh." Lão liếc nhìn Lạc Long, ánh mắt đầy vẻ đánh giá. "Ngươi cần nó để ổn định huyết mạch. Nếu không, sức mạnh này sẽ nuốt chửng ngươi." Lão giải thích, gương mặt đăm chiêu.
Lạc Long không chần chừ. Hắn đã quá quen với những nguy hiểm, và giờ đây, với sức mạnh mới trỗi dậy, hắn cảm thấy mình đủ khả năng đối mặt. "Đưa ta đến đó!" Hắn nói, giọng dứt khoát, mang theo sự quyết tâm sắt đá. Hắn biết mình không thể trốn tránh số phận. Hơn nữa, việc tìm kiếm Long Cốt Linh Thảo cũng là một cách để hắn hiểu rõ hơn về huyết mạch và Hấp Huyết Công của mình.
Chiếc thuyền gỗ cũ kỹ của lão Hắc Bào từ từ tiến vào vùng biển quanh Đảo Quỷ. Nước biển ở đây không còn xanh ngắt nữa, mà có một màu xám đục, lờ lờ như bùn lầy, mang theo một mùi tanh tưởi khó chịu, xen lẫn mùi mục rữa. Trên mặt nước lềnh bềnh những mảnh xương cá và tảo biển màu đen, tạo nên một khung cảnh u ám, chết chóc. Gió biển thổi mạnh hơn, rít qua những khe đá lởm chởm trên đảo, tạo thành những âm thanh ghê rợn như tiếng ai đó rên rỉ trong đau đớn, khiến không khí trở nên lạnh lẽo và đáng sợ.
Khi chiếc thuyền cập vào một bãi đá ngổn ngang, Lạc Long nhảy xuống, chân hắn dẫm lên những viên sỏi sắc nhọn. Đảo Quỷ hiện ra sừng sững trước mắt, một quần thể đá đen khổng lồ, bị ăn mòn bởi gió và muối biển, tạo nên những hình thù kỳ dị và đáng sợ. Những vách đá dựng đứng, nhọn hoắt như những bộ xương khô khổng lồ vươn lên trời, bị bao phủ bởi lớp rêu phong màu xám xịt và những bụi cây dại khẳng khiu. Không khí trên đảo đặc quánh một mùi ẩm mốc, mục rữa và tanh tưởi, khiến người ta cảm thấy khó thở.
Lão Hắc Bào không theo Lạc Long lên đảo. Lão ngồi trên thuyền, ánh mắt dõi theo bóng dáng hắn dần khuất sau những tảng đá. Khuôn mặt lão đăm chiêu, ánh lên sự lo lắng nhưng cũng đầy hy vọng. Lão biết, chuyến đi này sẽ định đoạt số phận của Lạc Long. "Hãy cẩn thận, Huyết nhân... Đảo Quỷ không chỉ có Long Cốt Linh Thảo..." Lão thì thầm, giọng nói hòa vào tiếng gió biển.
Lạc Long không quay đầu lại. Hắn men theo những lối mòn hẹp, lách qua những khe đá tối tăm và ẩm ướt. Bước chân hắn thận trọng, Huyết Nhãn được kích hoạt, để hắn có thể nhìn rõ mọi thứ trong bóng tối và cảm nhận được những luồng khí tức ẩn mình. Dưới ánh sáng mờ ảo của trăng, những đường huyết văn trên tay hắn bỗng nhiên rực sáng, dẫn lối cho hắn đi sâu hơn vào lòng Đảo Quỷ, như thể chúng đang được thứ gì đó thu hút. Một cảm giác hưng phấn và tò mò dâng lên trong lòng Lạc Long, xua tan đi phần nào nỗi lo sợ. Hắn biết, mình đang đến gần với thứ sẽ thay đổi hoàn toàn cuộc đời hắn.