Sự thật về đôi mắt đỏ rực và khả năng nhìn xuyên thấu mọi thứ của Lạc Long như một tảng băng khổng lồ đập vào tâm trí hắn. Hắn lùi lại, va vào mạn thuyền, cảm giác kinh hoàng tột độ và không thể tin nổi vào những gì đang xảy ra với chính mình. Hắn giơ tay che lấy đôi mắt, không muốn nhìn thấy những dòng chảy năng lượng mờ ảo hay những ký ức trần trụi của lão Hắc Bào. Nỗi sợ hãi biến thành sự phẫn nộ và tuyệt vọng. Hắn không thể là một quái vật!
Lão Hắc Bào nhìn vẻ mặt tái mét của Lạc Long, thở dài một hơi. Ánh mắt lão không còn vẻ khiếp sợ ban đầu, mà thay vào đó là sự thương cảm và một chút gì đó gọi là số phận. "Đây là lời nguyền, cũng là ân huệ của Long Tộc Dị Huyết, hỡi Huyết nhân. Huyết Nhãn sẽ cho ngươi thấy những thứ người thường không thể thấy, nhưng cũng sẽ hút cạn linh hồn ngươi nếu không biết cách khống chế." Lão nói, giọng chậm rãi, như đang truyền lại một tri thức cổ xưa. "Chỉ có Hấp Huyết Công mới có thể giúp ngươi làm chủ được sức mạnh này, đồng thời bù đắp lại những gì Huyết Nhãn tiêu hao."
Lạc Long buông tay, nhìn thẳng vào lão Hắc Bào. "Làm thế nào? Ta không biết gì về Hấp Huyết Công cả." Giọng hắn khàn đặc, mang theo sự khẩn cầu và một tia hy vọng mong manh. Hắn giờ đây không có gì để mất, chỉ còn có thể bám víu vào những lời lão ngư bí ẩn này.
Lão Hắc Bào trầm ngâm, đôi mắt nheo lại nhìn về phía chân trời, nơi mặt trời đang dần lên cao, nhuộm đỏ cả một vùng biển. "Hấp Huyết Công không phải là thứ có thể truyền thụ qua lời nói. Nó phải được lĩnh ngộ từ chính huyết mạch dị biến của ngươi, thông qua sự liên kết với Long Tộc." Lão quay sang, ánh mắt nhìn thẳng vào Lạc Long, đầy vẻ kiên quyết. "Nhưng trước tiên, ngươi phải học cách khống chế đôi mắt này. Nó là cánh cửa dẫn tới cả sức mạnh và sự hủy diệt."
Lão Hắc Bào bắt đầu hướng dẫn Lạc Long. Ông không nói nhiều, chỉ dùng những động tác đơn giản, chỉ dẫn hắn cách tập trung tinh thần, cách cảm nhận luồng khí nóng lạnh luân chuyển trong cơ thể. "Nhắm mắt lại," lão nói, giọng điệu trầm ổn. "Cảm nhận huyết mạch của ngươi. Cảm nhận sự liên kết với Long Ấn đã từng nhập vào ngươi." Lạc Long làm theo, nhắm chặt mắt, cố gắng loại bỏ mọi tạp niệm. Trong bóng tối, hắn bắt đầu cảm nhận rõ ràng hơn những dòng chảy máu đỏ tươi đang cuồn cuộn trong cơ thể mình, mạnh mẽ và sống động đến kinh ngạc. Hắn nhận ra, những dòng chảy này không còn vô định nữa, mà dường như đang tuân theo một quy luật nào đó, một nhịp điệu riêng.
Thời gian trôi qua, ngày nối ngày. Lạc Long không ngừng luyện tập, dưới sự hướng dẫn của lão Hắc Bào. Hắn học cách khống chế Huyết Nhãn, để nó không còn tự động nhìn xuyên thấu mọi thứ, mà chỉ bộc phát khi hắn chủ động. Hắn cũng bắt đầu cảm nhận được sự liên kết giữa Huyết Nhãn và Hấp Huyết Công, như thể chúng là hai mặt của cùng một đồng xu. Mỗi khi hắn khống chế được Huyết Nhãn, một luồng năng lượng nhỏ lại chảy vào cơ thể, xoa dịu cảm giác mệt mỏi và bù đắp cho sự tiêu hao.
Cuối cùng, vào một đêm trăng khuyết, khi Lạc Long đang tĩnh tâm trên thuyền, đôi mắt hắn bỗng nhiên mở bừng. Huyết Nhãn không còn là màu đỏ chói lọi nữa, mà đã thu lại thành một tia sáng đỏ rực ẩn sâu trong con ngươi màu hổ phách ban đầu của hắn, chỉ bộc phát khi hắn tập trung ý chí.
Ngay lúc đó, một luồng long khí cuồn cuộn, mãnh liệt bỗng dưng bùng nổ từ sâu thẳm cơ thể Lạc Long. Không phải long khí thuần khiết như trước, mà là một luồng năng lượng mang sắc đỏ tươi của máu, cuộn xoáy dữ dội, xé tan không khí trên boong thuyền. Gió biển bỗng nổi lên, cuốn theo mùi tanh của máu và mùi hương lạ lẫm của rồng. Ánh sáng đỏ rực từ cơ thể Lạc Long hắt lên không trung, chiếu rọi khuôn mặt kinh ngạc của lão Hắc Bào.
Lão Hắc Bào lùi lại một bước, đôi mắt mờ đục bỗng mở to hết cỡ, tràn ngập sự kinh hãi và không thể tin được. Khuôn mặt nhăn nheo của lão tái mét, run rẩy chỉ tay vào Lạc Long, thốt lên từng lời, giọng run run như tiếng gió rít qua kẽ răng: "Long Khí! Huyết Mạch Long Hồn... đã thức tỉnh!"