Khi ấn phù “Thất Ấn Huyết Chú” trên trán Lạc Long bỗng chốc rực sáng một màu đỏ quỷ dị, một luồng năng lượng đen tối, tanh tưởi trào ra, không gian Đại Thư Khố dường như chùng xuống, nặng nề đến nghẹt thở. Các Long Vệ, mặc dù là những binh sĩ tinh nhuệ, vẫn không khỏi rùng mình lùi lại một bước, ánh mắt hiện rõ sự hoảng sợ. Lôi Cơ, dù cố giữ vẻ bình tĩnh, nét mặt cũng thoáng qua một tia bất ngờ và cảnh giác, nhưng nhanh chóng được thay thế bằng sự quyết đoán lạnh lùng. Cô ta đã không lường trước được sự biến hóa này của Long Ấn.
"Giết hắn! Không thể để huyết chú hoàn thành!" Lôi Cơ gằn giọng ra lệnh, thanh kiếm bạc trong tay cô ta lóe lên ánh sáng chết chóc. Các Long Vệ lập tức xông lên, mũi kiếm sắc lạnh nhằm thẳng vào những điểm yếu chí mạng của Lạc Long. Hắn lùi lại, cơ thể vẫn đau nhức rã rời, nhưng một bản năng sinh tồn nguyên thủy bỗng trỗi dậy. Máu từ ấn chú trên trán chảy xuống, thấm vào vết thương trên cánh tay trái, nơi ấn ký rễ cây đang co giật dữ dội. Trong khoảnh khắc ấy, Lạc Long cảm thấy một sức mạnh lạ lẫm bùng nổ, không phải long khí, mà là một thứ huyết lực cuồng bạo, dữ dội như thác lũ.
Hắn vung tay, không có vũ khí, nhưng những giọt máu trào ra từ khóe miệng và mũi hắn bỗng kết tụ lại giữa không trung, tạo thành những mũi nhọn đỏ tươi sắc lẹm. Các Long Vệ lao đến bị những mũi nhọn máu đâm trúng, giáp trụ cứng rắn cũng không thể ngăn cản. Chúng gầm lên đau đớn, máu tươi phun xối xả, ngã gục ngay tại chỗ. Lạc Long gầm lên một tiếng đầy thù hận và tuyệt vọng, ánh mắt đỏ ngầu giờ đây tràn ngập sự khát máu và điên loạn. Hắn không còn nhận ra chính mình, chỉ còn là một cỗ máy bị huyết chú điều khiển.
Lôi Cơ thấy các Long Vệ ngã xuống, đôi mắt cô ta nheo lại đầy nguy hiểm. Cô ta không thể ngờ Lạc Long lại có được sức mạnh quỷ dị này. "Thất Ấn Huyết Chú... quả nhiên là thứ tà pháp!" Cô ta lẩm bẩm, rồi phi thân tới, thanh kiếm bạc xé gió, nhằm thẳng vào ấn chú trên trán Lạc Long. Đây là đòn quyết định, muốn chấm dứt sinh mạng hắn ngay lập tức. Lạc Long, bị huyết chú điều khiển, cảm nhận được nguy hiểm chết người. Hắn không né tránh, mà dùng chính cánh tay trái, nơi ấn ký rễ cây đang phát sáng rực, để đỡ nhát kiếm chí mạng của Lôi Cơ. Lưỡi kiếm sắc lẹm cứa sâu vào da thịt, máu tươi ào ạt trào ra, nhưng một âm thanh kim loại chói tai vang lên, như thể kiếm vừa chém trúng xương.
Cùng lúc đó, từ ấn ký trên tay Lạc Long, một luồng huyết khí kinh hoàng phun trào, tạo thành một luồng xoáy đỏ rực, cuốn lấy Lôi Cơ và hất văng cô ta ra xa, va vào giá sách cổ. Những cuộn sách quý văng tung tóe, bụi bay mù mịt. Bản thân Lạc Long cũng không thể kiểm soát được luồng sức mạnh đó. Hắn hét lên một tiếng đau đớn cùng cực, khi toàn bộ sức lực trong người như bị rút cạn. Huyết chú trên trán hắn càng lúc càng rực sáng, rồi bỗng nổ tung, đẩy hắn văng ra phía sau, xuyên thủng bức tường đá dày của Đại Thư Khố. Gạch đá vỡ vụn, bụi mù mịt bay lên, che khuất tầm nhìn. Lôi Cơ đứng dậy, ho sù sụ trong lớp bụi. Cô ta nhìn về phía bức tường thủng, nơi một lỗ hổng lớn hiện ra, thông ra bên ngoài cung điện. Dưới đó là vực sâu hun hút.
Hắn đã rơi xuống Tuyệt Mệnh Hải.