Chương 4: Tuyệt Hải Vô Hồi

    Trong một giấc mơ đầy ám ảnh và dai dẳng, Lạc Long thấy mình chìm nổi giữa một biển máu vô tận, không bờ không bến. Sắc đỏ rực rỡ đến phát khiếp, mùi tanh nồng xộc thẳng vào mũi, cuộn lấy tâm trí hắn. Xung quanh, những dòng xoáy máu cuộn lên dữ dội, cuốn theo vô vàn quỷ ảnh không rõ hình dạng, chỉ là những bóng đen uốn lượn đầy đe dọa. Thân thể hắn nặng trịch, không thể cử động, như bị xiềng xích vô hình trói chặt, chỉ có thể mặc cho dòng xoáy cuốn đi. Một cảm giác cô độc và tuyệt vọng đến tột cùng nhấn chìm hắn, như thể đây là điểm cuối cùng của mọi sự tồn tại. Hắn không thể la hét, không thể giãy giụa, chỉ có thể trôi nổi vô định, chờ đợi một cái kết không biết trước.

    Đột nhiên, từ sâu thẳm dưới đáy biển máu, một tiếng gọi "Cha!" vang lên, trong trẻo và đầy yêu thương, như một tia sáng nhỏ xé toạc màn đêm vô vọng. Tiếng gọi ấy không chỉ đánh thức thính giác mà còn lay động cả linh hồn Lạc Long, một cảm giác nhói buốt nhưng ấm áp lan tỏa khắp lồng ngực. Tiếng gọi ấy quá đỗi chân thật, quá đỗi quen thuộc, như đến từ một phần ký ức bị lãng quên. Lạc Long bừng tỉnh, đôi mắt chợt mở choàng, cảm giác lạnh buốt và ẩm ướt ập đến.

    Hắn phát hiện mình đang nằm co ro trên một chiếc thuyền gỗ cũ kỹ, thân thuyền mốc meo bám đầy rong rêu và dấu vết của thời gian. Chiếc thuyền có hình dáng thon dài, mũi cao vút vươn về phía trước, đuôi thuyền hơi bè ra, trông giống một chiếc thuyền đánh cá truyền thống. Nó không hề có dấu vết sơn màu, chỉ là màu gỗ nâu sẫm tự nhiên đã bạc phếch và xỉn màu vì nắng gió và muối biển, lộ rõ từng thớ gỗ đã mòn vẹt. Đêm đã buông xuống, trăng tròn vành vạnh treo lơ lửng trên nền trời đen thẫm, rải ánh bạc xuống mặt biển. Dưới ánh trăng, mặt biển bao la phản chiếu ánh sáng lấp lánh như dát bạc, sóng vỗ rì rào, nhưng không quá lớn, chỉ là những con sóng lăn tăn nhẹ nhàng, thỉnh thoảng mới có một đợt sóng lớn hơn đập nhẹ vào mạn thuyền. Chiếc thuyền lênh đênh trên mặt biển xanh ngắt nhưng đầy vẻ tĩnh lặng đến đáng sợ. Gió biển thổi nhẹ, mang theo vị mặn của muối và mùi tanh thoang thoảng của cá. Bên cạnh hắn là một lão ngư Hắc Bào, một người đàn ông đã luống tuổi với vóc dáng gầy gò, lưng hơi còng vì năm tháng dãi dầu trên biển. Khuôn mặt ông hằn sâu những nếp nhăn như những đường sóng trên biển cả, làn da rám nắng sạm đen vì gió sương. Râu tóc ông bạc trắng như cước biển, rối bù và vương chút muối biển, dài đến tận ngực. Lão đang cặm cụi sửa một tấm lưới rách. Tấm lưới được bện từ những sợi dây gai thô, màu nâu sẫm, đã sờn cũ và đứt quãng nhiều chỗ, mang nặng mùi biển đặc trưng. Bàn tay chai sạn và xương xẩu của lão, những ngón tay thô ráp thoăn thoắt gỡ từng nút thắt, khâu vá từng lỗ thủng trên lưới. Ánh mắt lão nhìn hắn không hề có sự ngạc nhiên hay sợ hãi, chỉ có chút thờ ơ và mệt mỏi của người đã quen với biển cả và những điều kỳ lạ.

    Lạc Long cố gắng gượng dậy, nhưng đầu óc trống rỗng, một cảm giác lạ lẫm và hoang mang bao trùm. Hắn cố gắng gọi tên mình, nhưng vô ích. Chẳng có gì hiện lên trong tâm trí hắn ngoài một khoảng trống vô định. Hắn cố lục lọi những mảnh vụn ký ức, nhưng tất cả đều tan biến như sương khói. Sự mất mát này, dù không nhớ được điều gì, vẫn khiến hắn cảm thấy một nỗi trống rỗng và hụt hẫng đến lạ. Lão ngư Hắc Bào quay sang, thấy Lạc Long đã tỉnh, chỉ khẽ gật đầu, không nói gì. Tay Lạc Long vô thức sờ vào ngực, nơi hắn cảm thấy có một vật gì đó. Đó là một mảnh lụa trắng nhỏ, đã ố vàng theo thời gian, được thêu một hình rồng đang bay lên với những đường nét tinh xảo nhưng phai nhạt. Hắn không biết nó là gì, nhưng cảm giác khó hiểu và tò mò trỗi dậy.