Mặt trời gay gắt treo trên đỉnh đầu, trải một tấm chăn vàng chói lọi lên mặt biển bao la. Chiếc thuyền gỗ cũ kỹ của lão Hắc Bào vẫn lênh đênh, thỉnh thoảng lại nhấp nhô theo từng con sóng lớn. Lạc Long, sau một giấc ngủ dài đầy ác mộng, tỉnh dậy với cảm giác cơ thể đã hồi phục đôi chút, nhưng đầu óc vẫn trống rỗng. Lão Hắc Bào, với tấm áo tơi sờn rách và mái tóc bạc phơ như cước biển, vẫn ngồi bên cạnh mạn thuyền, ánh mắt xa xăm nhìn về phía chân trời.
"Vùng biển này... là Huyết Hải." Giọng lão Hắc Bào khàn đặc, đứt quãng như tiếng gió rít qua khe cửa, phá vỡ sự tĩnh lặng. Lão không nhìn Lạc Long, nhưng từng lời nói lại như gõ vào tâm trí hắn. "Cá ở đây... chúng nó khát máu. Ăn thịt người không nhả xương." Lão khẽ nhấp một ngụm nước, rồi thở dài, ánh mắt đầy sự ám ảnh về những gì đã thấy. Lạc Long nghe vậy, sống lưng bất giác lạnh toát. Mặc dù không nhớ mình là ai, nhưng một nỗi sợ hãi bản năng trỗi dậy khi nghe đến "cá máu ăn thịt người".
Đột nhiên, mặt biển quanh thuyền bắt đầu sôi sục. Hàng trăm, hàng ngàn con cá màu đỏ tươi, thân hình dẹt và hàm răng lởm chởm như những lưỡi cưa, xuất hiện từ dưới mặt nước. Chúng như những viên đạn máu, lao vút về phía chiếc thuyền, tạo nên những vệt nước đỏ rực. Tiếng vỗ đuôi lộp bộp và tiếng nước bắn tung tóe vang lên điên cuồng, tạo nên một bản giao hưởng chết chóc. Lão Hắc Bào tái mét mặt, vội vã nắm chặt mái chèo, cố gắng lèo lái con thuyền rời khỏi vòng vây. "Cá máu! Chạy mau!" Lão gào lên, giọng nói đầy hoảng loạn.
Giữa lúc hỗn loạn, một tiếng thét thất thanh vang lên. Từ phía mũi thuyền, một bé gái nhỏ, có lẽ là cháu của lão Hắc Bào, đang chới với. Cô bé có thân hình mảnh khảnh, đôi tay và đôi chân khẳng khiu, làn da ngăm đen vì nắng gió biển. Khuôn mặt bầu bĩnh của cô bé lấm lem vết bẩn, đôi mắt to tròn đen láy giờ đây ngập tràn sự kinh hoàng, và mái tóc đen nhánh được tết thành hai bím nhỏ đã bị bung rối, ướt sũng nước biển. Cô bé đang mặc một chiếc áo vải thô màu chàm đã bạc màu, thân áo rộng thùng thình và vá víu nhiều chỗ. Một con cá lớn kéo tuột cô bé xuống biển, ánh mắt cô bé tràn ngập sự kinh hoàng và tuyệt vọng. Không nghĩ nhiều, Lạc Long lao tới, vươn tay chộp lấy cánh tay bé gái, cố gắng kéo con bé lên. Hắn không có vũ khí, không có sức mạnh đặc biệt, chỉ là một bản năng muốn cứu người đang bùng cháy trong lồng ngực. Ngay lúc đó, một con cá to lớn nhất, với đôi mắt đỏ ngầu và cái hàm rộng hoác đầy răng sắc nhọn, như một mũi tên đỏ xé nước, lao lên khỏi mặt biển. Hàm răng đáng sợ của nó nhắm thẳng vào Lạc Long, cắn phập vào cánh tay trái của hắn – nơi có vết ấn ký máu hình rễ cây.
Cơn đau buốt xuyên thấu, tưởng chừng như xương cốt Lạc Long đã bị nghiền nát. Hắn nghiến răng, một tiếng rên đau đớn bật ra. Máu từ vết cắn trào ra, đỏ tươi và nóng bỏng. Nhưng thay vì bị cắn đứt, một điều kỳ lạ và kinh hoàng đã xảy ra. Máu hắn, thấm đẫm vào miệng con cá, không ngừng chảy vào cơ thể nó. Con cá bắt đầu co giật dữ dội, thân hình phình to một cách bất thường, vảy đỏ rực rỡ bỗng chuyển sang màu tím bầm. Một tiếng nổ "BÙM!" điếc tai vang lên, con cá máu nổ tung thành từng mảnh nhỏ, nhuộm đỏ một vùng biển quanh thuyền. Máu tanh tưởi và thịt cá văng tung tóe lên mặt thuyền và người Lạc Long.
Lão Hắc Bào, chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng đó, đôi mắt đã mờ đục vì tuổi tác bỗng mở to hết cỡ, tràn ngập sự sốc nặng và kinh hãi tột độ. Lão lùi lại phía sau, vấp phải thành thuyền mà suýt ngã. Khuôn mặt nhăn nheo của lão tái mét, lắp bắp, đôi môi run rẩy không thành tiếng. Cuối cùng, một từ thoát ra khỏi cổ họng lão, đầy vẻ sợ hãi và ám ảnh: "Ngươi... ngươi là Huyết nhân!" Ánh mắt lão nhìn Lạc Long không còn chút thờ ơ nào, mà thay vào đó là sự ám ảnh và lo sợ, như thể hắn không phải là người, mà là một sinh vật quỷ dị nào đó. Lạc Long nhìn xuống cánh tay mình, máu vẫn còn vương vãi, nhưng vết cắn ban nãy, dù ban đầu sâu hoắm, giờ đã bắt đầu se lại một cách kỳ lạ. Hắn cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy một nỗi bất an đang lớn dần trong lòng.