Đêm xuống, ánh trăng tròn vành vạnh lại rọi bạc xuống mặt biển mênh mông, khiến từng con sóng nhỏ lăn tăn lấp lánh như hàng ngàn vảy cá. Trên chiếc thuyền gỗ cũ kỹ, mùi tanh nồng của cá và máu vẫn còn vương vấn trong không khí, nhưng Lạc Long cảm thấy lạ lùng thay, vết cắn trên tay hắn đã không còn đau đớn. Thậm chí, nó đã ngừng chảy máu hoàn toàn, chỉ còn lại một vệt đỏ sậm như một hình xăm đáng sợ. Lão Hắc Bào, sau cú sốc ban chiều, giờ đây đã bình tĩnh hơn, nhưng ánh mắt nhìn Lạc Long vẫn chất chứa sự e dè và một nỗi sợ hãi tiềm ẩn. Ông ngồi tựa vào mạn thuyền, bàn tay xương xẩu, chai sạn chậm rãi đưa xuống thắt lưng, rút ra một điếu thuốc lá khô được cuộn bằng lá chuối, rồi châm lửa bằng một tàn đóm. Khói thuốc cuộn mình trong gió biển, mang theo mùi hăng hăng đặc trưng.
"Ngư Hồn Vạn Lý..." Lão Hắc Bào thì thầm, giọng khàn đục như tiếng sỏi cọ vào nhau, phá vỡ sự tĩnh mịch của màn đêm. Ông không nhìn Lạc Long, nhưng từng lời nói lại như gõ vào tâm trí hắn. "Đó là tên vùng biển này. Người ta đồn rằng, từ thuở hồng hoang, một con rồng thiêng đã bị thương ở đây, máu rồng nhỏ xuống biển, hòa vào nước, tạo nên những sinh vật quỷ dị và cả... Huyết nhân." Lão liếc nhìn Lạc Long, ánh mắt đầy nghi ngại nhưng cũng có chút tò mò, dường như đang cố gắng giải mã bí ẩn trước mặt mình. "Máu rồng... mạnh mẽ đến mức có thể cải biến vạn vật. Nó là phúc hay là họa, không ai biết được." Lão thở dài, đôi mắt mệt mỏi nhìn xa xăm, như đang chìm đắm trong ký ức về những truyền thuyết cổ xưa. Lạc Long lắng nghe từng lời, trong lòng dâng lên một sự khó hiểu và bất an. Hắn cảm thấy lão Hắc Bào đang ám chỉ mình, và một phần nào đó trong hắn tin vào những lời lão nói.
Khi lão Hắc Bào kể về truyền thuyết, một cảm giác kỳ lạ bắt đầu lan tỏa trong cơ thể Lạc Long. Hắn bắt đầu nghe được những tiếng nói vọng trong máu, những âm thanh thì thầm xa xăm, như tiếng sóng vỗ, tiếng gió rít, hòa lẫn với những tiếng gầm gừ trầm đục. Chúng không rõ nghĩa, nhưng lại tạo nên một sự ám ảnh và kích thích khó tả, như thể một phần bản năng ngủ quên đang dần thức tỉnh. Hắn nhắm mắt lại, và trong tâm trí hắn, một hình ảnh mơ hồ hiện lên: hắn là một con rồng, vút bay giữa tầng mây, rực rỡ và hùng vĩ. Giấc mơ ấy vừa chân thực vừa hư ảo, khiến Lạc Long cảm thấy bối rối và lạc lõng trong chính tâm trí mình.
Càng lúc, cơ thể Lạc Long càng sinh nhiệt, mồ hôi túa ra thấm ướt chiếc hoàng bào lụa mà hắn vẫn đang mặc. Trái tim hắn đập liên hồi, thình thịch như tiếng trống trận, mạnh mẽ và dồn dập đến lạ thường, như thể có một thứ gì đó đang muốn phá tung lồng ngực. Hắn cảm thấy một dòng năng lượng cuồn cuộn đang chảy trong huyết quản, nóng bỏng và mạnh mẽ, như muốn xé toạc mọi giới hạn. Sự đau đớn và hưng phấn đan xen, khiến hắn phải nghiến răng kìm nén, từng thớ cơ bắp căng cứng. Lão Hắc Bào thấy hắn có vẻ đau đớn, định hỏi han, nhưng đột nhiên, một ánh sáng đỏ yếu ớt loé lên trong tay Lạc Long.
Hắn mở lòng bàn tay, và kinh ngạc phát hiện một đoạn xương cá cứng chắc đang phát ra ánh đỏ mờ ảo. Đó là một đoạn xương sườn của con cá máu khổng lồ đã nổ tung ban chiều, dài khoảng một gang tay, hình dáng cong cong như lưỡi liềm, đầu xương nhọn hoắt và sắc lẹm, trông giống như một con dao thô sơ. Toàn bộ đoạn xương có màu trắng ngà, nhưng những đường gân xương lại ẩn hiện một sắc đỏ sẫm như máu đông đọng lại. Ánh sáng đỏ đó yếu ớt nhưng lại có một sức hút kỳ lạ, như có một nguồn sống đang len lỏi bên trong, hòa cùng nhịp đập trái tim hắn. Khi ánh đỏ mạnh dần, Lạc Long cảm thấy một cơn ngứa ran khó chịu bắt đầu lan từ vết ấn ký trên tay. Hắn nhìn xuống, và đôi mắt hắn mở to vì kinh hãi và không thể tin được: những đường huyết văn trên tay hắn – chính là ấn ký máu hình rễ cây – bắt đầu ...mọc rễ, chúng không chỉ là một vệt đỏ thông thường nữa, mà là những sợi máu đỏ tươi, nổi gân guốc trên da thịt, như những mạch máu li ti đang vươn dài. Từ mu bàn tay, chúng bò lên cổ tay, quấn quanh xương cá, rồi bắt đầu lan dần lên cánh tay, hướng về phía bả vai, như thể đang tìm kiếm một vật chủ mới để bám rễ, biến đổi một cách ghê rợn và kỳ diệu, như một sinh vật sống đang cắm sâu vào vật chủ và hút lấy sinh lực.