Chương 7: Huyết Mộc Ký Chủ

 Cơn ngứa ran dữ dội bùng lên từ cánh tay trái, nơi những sợi huyết văn đỏ tươi, nổi gân guốc như rễ cây, đang quấn chặt lấy đoạn xương cá màu trắng ngà. Lạc Long run rẩy, ánh mắt không thể rời khỏi cảnh tượng kỳ dị đó. Những sợi huyết văn không ngừng vươn dài, chúng không chỉ bò lên bả vai, mà còn bắt đầu phân nhánh, len lỏi sâu vào từng thớ thịt, từng mạch máu, cảm giác như vô số con rết máu đang bò khắp cơ thể hắn. Cùng lúc đó, đoạn xương cá trong tay hắn không chỉ phát ra ánh sáng đỏ mờ ảo, mà còn bắt đầu run rẩy và rung động nhè nhẹ, như một trái tim đang đập. Những đường gân xương đỏ sẫm trên bề mặt xương cá bỗng trở nên rõ nét hơn, như những huyết quản đang căng tràn sinh lực.

Một luồng khí tức khô khốc, lạnh lẽo đột nhiên bốc ra từ đoạn xương cá, nhưng đồng thời lại có một sức hút mãnh liệt, khiến Lạc Long cảm thấy một cơn khát rứt ruột. Hắn cảm giác như toàn bộ tinh khí trong cơ thể đang bị rút cạn, hướng về phía đoạn xương. Đầu óc hắn quay cuồng, mắt hoa lên, mọi thứ xung quanh mờ ảo. Lão Hắc Bào, nhận thấy sự bất thường và vẻ mặt đau đớn đến vặn vẹo của Lạc Long, vội vàng tiến đến. "Huyết nhân... ngươi đang bị huyết mộc ký chủ!" Lão thì thầm, giọng nói đầy sự kinh hãi và lo lắng, nhưng lại không dám đến gần. "Huyết mộc... nó sẽ hút cạn sinh khí cho đến khi biến ngươi thành một khúc gỗ khô!"

Trong cơn mê man và đau đớn, Lạc Long bỗng nghe thấy một tiếng rên rỉ trầm đục từ chính đoạn xương cá, như tiếng một sinh vật cổ xưa đang thức tỉnh. Ngay lập tức, một cảm giác đau đớn tột cùng bùng lên từ cánh tay hắn, như có hàng ngàn kim châm đâm xuyên vào da thịt, đồng thời lại có một cảm giác sảng khoái kỳ lạ chạy dọc sống lưng, như dòng suối mát lành tưới tắm linh hồn. Máu từ vết cắn của cá máu trên tay Lạc Long, vốn đã se lại, bỗng nhiên phun trào một lần nữa, nhưng lần này không phải là màu đỏ tươi, mà là một màu đỏ sẫm như huyết ngọc, đặc quánh và óng ánh. Lượng máu này không hề chảy ra ngoài mà lại bị chính đoạn xương cá hút lấy.

Cùng lúc đó, đoạn xương cá trong tay Lạc Long bắt đầu biến đổi một cách ghê rợn và kỳ diệu. Nó không còn giữ nguyên hình dạng ban đầu nữa. Những đường gân máu đỏ sẫm trên bề mặt xương cá bắt đầu phình to, uốn lượn, rồi từ từ nổi lên thành những khối thịt nhỏ, màu đỏ tươi như những nụ mầm đang vươn mình. Toàn bộ đoạn xương cá trở nên mềm mại và co dãn hơn, không còn cứng nhắc như ban đầu. Một thứ gì đó đang được tái tạo, sinh trưởng từ bên trong.

Đoạn xương cá, hay giờ đây có lẽ nên gọi là "Huyết Mộc", bắt đầu dần dần hòa nhập vào cánh tay Lạc Long. Những sợi huyết văn trên tay hắn như những rễ cây con, bám chặt lấy khối huyết mộc đang biến đổi, kéo nó từ từ chìm vào sâu trong da thịt. Quá trình này diễn ra chậm rãi nhưng đầy kinh hoàng, khiến da thịt Lạc Long nơi đó phồng lên, biến dạng, nhưng lại không hề chảy máu. Chỉ có cảm giác đau đớn tột độ và một luồng năng lượng cuồn cuộn đang trào dâng trong huyết mạch, như muốn xé toạc cơ thể hắn.

Cuối cùng, khi rạng đông hé lộ những tia sáng đầu tiên phía chân trời, toàn bộ đoạn xương cá đã hoàn toàn biến mất vào trong cánh tay Lạc Long, không để lại bất kỳ dấu vết nào ngoài những đường huyết văn vẫn còn nổi rõ. Lạc Long ngất đi, cơ thể đổ sụp xuống sàn thuyền. Lão Hắc Bào run rẩy quỳ xuống bên cạnh hắn, đưa bàn tay run rẩy chạm vào vết sẹo đỏ sẫm trên tay Lạc Long, ánh mắt vừa sợ hãi vừa có chút gì đó như sự thấu hiểu. "Huyết Ấn... Hấp Huyết Công... khởi nguồn..." Lão thì thầm, giọng nói như vang vọng từ ngàn xưa, đầy vẻ ám ảnhbí ẩn.