Chương 8: Thức Tỉnh Huyết Nhãn

 Lạc Long bừng tỉnh, toàn thân nặng trĩu, từng thớ thịt như bị giằng xé. Ánh sáng ban ngày gay gắt xuyên qua khe hở của mái che thuyền, khiến hắn nheo mắt lại. Nơi cánh tay trái, vết sẹo hình rễ cây màu đỏ sẫm vẫn hằn sâu, nhưng không còn đau đớn, chỉ còn một cảm giác kỳ lạ và nóng ran lan tỏa. Hắn đưa tay chạm vào, cảm nhận được sự chai lì khác thường của vùng da đó. Lão Hắc Bào vẫn ngồi ở cuối thuyền, mắt lim dim, dường như đã thức trắng cả đêm. Chiếc điếu thuốc lá khô vẫn kẹp giữa các ngón tay xương xẩu của lão.

Lạc Long cố gắng nhớ lại, nhưng đầu óc vẫn là một khoảng trống mênh mang, chỉ lờ mờ hình dung về một con rồng, một ngai vàng, và một gương mặt lạnh lùng. Hắn cảm thấy mình đã mất đi thứ gì đó vô cùng quan trọng, một nỗi hụt hẫng không tên. Hắn nhìn lão Hắc Bào, rồi bất giác hỏi, giọng khàn đặc: "Chuyện gì đã xảy ra với ta?"

Lão Hắc Bào mở mắt, ánh nhìn mệt mỏi nhưng đầy sâu thẳm quét qua Lạc Long. "Ngươi đã bị Huyết Mộc ký chủ. Máu rồng... đã biến ngươi thành Huyết nhân." Lão nói, giọng điệu bình thản nhưng chứa đựng sự phức tạp giữa sợ hãi và thấu hiểu. "Đó là một bí pháp cổ xưa của những kẻ được gọi là 'Long Tộc Dị Huyết' – những kẻ mang trong mình dòng máu rồng nhưng lại bị nguyền rủa." Lão giải thích, từng lời như những mảnh ghép nhỏ đang dần hé lộ một bức tranh lớn hơn, đầy bí ẩn. "Thứ ngươi vừa nuốt vào là tàn tích của một sinh vật bị biến dị bởi máu rồng. Nó đã dung hợp với huyết mạch của ngươi. Từ giờ, ngươi sẽ không còn là người bình thường nữa." Lão quay mặt đi, ánh mắt nhìn ra biển xa xăm, vẻ mặt ẩn chứa sự lo lắng cho tương lai của Lạc Long.

Lạc Long chìm trong suy nghĩ, cảm thấy choáng váng trước những gì lão Hắc Bào vừa nói. Huyết nhân? Long Tộc Dị Huyết? Những khái niệm hoàn toàn xa lạ, nhưng lại vang vọng trong tâm trí hắn như một tiếng gọi từ quá khứ. Hắn lại đưa tay lên sờ vết sẹo hình rễ cây. Đúng lúc đó, một cơn đau nhói bất chợt ập đến, không phải từ cánh tay, mà là từ đôi mắt.

Lạc Long ôm đầu, gầm lên một tiếng đau đớn, cơ thể hắn co quắp lại. Đôi mắt hắn như bị hàng ngàn mũi kim châm vào, nóng ran và buốt nhói. Hắn cảm giác như có thứ gì đó đang bị xé toạc, rồi được tái tạo lại bên trong hốc mắt. Lão Hắc Bào giật mình, vội vàng quay sang nhìn Lạc Long, ánh mắt đầy sự kinh ngạc.

Dần dần, cơn đau dịu đi, nhưng một cảm giác rùng mình lạnh lẽo lan tỏa khắp cơ thể Lạc Long. Hắn từ từ mở mắt, và thế giới xung quanh bỗng chốc trở nên khác lạ. Mọi vật đều hiện ra rõ nét hơn, màu sắc sống động hơn, như thể có một tấm màn che đã được gỡ bỏ. Nhưng đáng sợ nhất là đôi mắt hắn. Lạc Long đưa tay chạm vào mắt mình, cảm nhận được sự thay đổi kinh hoàng. Ánh mắt hắn không còn là màu hổ phách ban đầu nữa, mà đã chuyển sang một màu đỏ tươi như máu, sắc sảo và đầy uy lực. Đồng tử hắn như được thu nhỏ lại, tạo thành một khe dọc mỏng, sắc lạnh như mắt rồng.

Khi hắn nhìn về phía lão Hắc Bào, ánh mắt lão bỗng trở nên trong suốt như pha lê, mọi cảm xúc, mọi suy nghĩ, mọi ký ức ẩn sâu đều hiện ra rõ mồn một trong tâm trí Lạc Long. Hắn thấy được sự sợ hãi của lão, những năm tháng dãi dầu trên biển, và cả những ký ức về một ngôi làng nhỏ ven biển. Hắn thậm chí còn "nhìn thấy" được dòng chảy năng lượng mờ nhạt trong cơ thể lão, như những đường gân xanh ẩn dưới da. Lạc Long kinh hãi tột độ trước năng lực mới này. Đây không phải là ánh mắt của con người. Hắn là quái vật?

Lão Hắc Bào nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ rực của Lạc Long, đôi môi run rẩy không nói nên lời. Lão lùi lại từng bước một, ánh mắt tràn ngập sự khiếp sợ và thất thần. "Huyết... Huyết Nhãn!" Lão thốt lên, giọng nói run rẩy, như chứng kiến một điềm gở khủng khiếp. "Ngươi... ngươi đã thức tỉnh Huyết Nhãn!"