Chương 14: Lộ Trình Phục Thù

 Lạc Long bước khỏi Đảo Quỷ, cảm giác như mình vừa trút bỏ lớp vỏ cũ kỹ của một con côn trùng lột xác. Toàn thân hắn, từ đầu ngón chân đến đỉnh đầu, tràn ngập một luồng năng lượng dồi dào, mạnh mẽ đến nỗi hắn cảm tưởng mình có thể nghiền nát cả những tảng đá dưới chân. Ánh sáng từ Long Trượng màu tím sẫm ánh kim trong tay hắn hắt lên khuôn mặt, tô điểm thêm vẻ kiên nghị, cứng rắn, và lạnh lùng, như thể một lưỡi kiếm vừa được tôi luyện qua ngàn lửa. Những đường huyết văn đỏ sẫm trên cánh tay trái hắn, giờ đây không còn chỉ là ấn ký, mà như những sợi rễ cây sống động, giật giật nhè nhẹ theo từng nhịp đập của huyết mạch, biểu tượng cho sức mạnh và lời nguyền đã hòa quyện không thể tách rời.

Khi chiếc thuyền của lão Hắc Bào cập bến, lão nhìn Lạc Long với ánh mắt đầy kinh ngạc tột độ và sự thán phục không che giấu. Lão cảm nhận rõ luồng Long Khí Huyết Mạch hùng mạnh, thâm sâu và cổ xưa tỏa ra từ Lạc Long, một thứ khí chất áp bức đến nỗi lão ngư già nua phải hít thở thật sâu để giữ vững bình tĩnh. Ánh mắt Huyết Nhãn của Lạc Long, dù đã được khống chế, nhưng mỗi khi hắn nhìn lão Hắc Bào, lão lại có cảm giác như mọi bí mật, mọi ngóc ngách tâm hồn đều bị phơi bày. Lão biết, Lạc Long không còn là người phàm trần nữa, mà đã bước sang một ngưỡng cửa khác của sự tồn tại. "Ngươi... đã tìm thấy nó?" Lão Hắc Bào hỏi, giọng khàn đặc, đôi tay xương xẩu đã chai sạn vì năm tháng run rẩy nhẹ.

Lạc Long khẽ gật đầu, không nói gì. Hắn giơ cao Long Trượng trong tay. Ánh sáng tím sẫm từ pháp khí bùng lên lập lòe, như một lời khẳng định hùng hồn nhất cho câu hỏi của lão ngư. Lão Hắc Bào nhìn cây trượng, rồi lại nhìn Lạc Long, vẻ mặt đăm chiêu, chứa đựng những suy nghĩ phức tạp. "Huyết nhân... định mệnh của ngươi đã thay đổi, từ đây về sau, con đường ngươi đi sẽ không còn như xưa nữa." Lão thì thầm, rồi quay mặt đi, ánh mắt mệt mỏi nhìn ra biển xa xăm, vẻ mặt ẩn chứa sự phức tạp giữa niềm tin vào một truyền thuyết cổ xưa và nỗi lo sợ về tương lai đầy biến động của kẻ mang trong mình Huyết Mạch Long Hồn.

Lạc Long không nán lại lâu trên bãi biển hoang vu. Hắn biết mình không thể lãng phí dù chỉ một khắc. Mỗi khoảnh khắc trôi qua, Lôi Cơ và những kẻ phản bội kia vẫn đang sống yên ổn, tận hưởng vinh quang trên ngai vàng của hắn, và điều đó khiến ngọn lửa phục thù trong lòng hắn càng thêm bùng cháy dữ dội, thiêu đốt từng suy nghĩ. Hắn nhìn về phía đất liền, nơi có kinh thành Đại Việt tráng lệ, nơi hắn từng là Thái tử, và hắn biết mình phải trở về đó, để đòi lại tất cả, để rửa sạch nỗi nhục bị phản bội và phế truất. "Ta phải đi," Lạc Long nói, giọng trầm ổn, ánh mắt kiên định không chút dao động.

Lão Hắc Bào không nói thêm gì, chỉ khẽ gật đầu. Lão hiểu sự quyết tâm sắt đá, không gì lay chuyển nổi trong ánh mắt Lạc Long. Mặc dù chỉ gắn bó với Lạc Long trong một thời gian ngắn ngủi, nhưng lão đã chứng kiến sự biến đổi kinh ngạc của hắn, từ một kẻ vô danh mất trí nhớ trở thành một Long Tộc Dị Huyết đầy sức mạnh. Lão Hắc Bào quay đầu thuyền, một lần nữa hướng về phía đại dương bao la, về với cuộc sống lênh đênh, đơn độc và vô định của một lão ngư giữa biển cả. "Bình an, Huyết nhân," lão thì thầm, lời chúc như hòa vào tiếng sóng vỗ mạn thuyền, tan vào không gian.

Lạc Long bắt đầu hành trình trở về kinh thành. Hắn không đi theo những con đường mòn, những lối đi quen thuộc của con người, mà hướng thẳng vào những khu rừng rậm rạp, những dãy núi hiểm trở, chọn con đường hiểm trở nhất để tránh xa sự truy lùng gắt gao của triều đình và để tự tôi luyện bản thân.

Hành trình trở về kinh thành kéo dài suốt ba tháng ròng rã. Ba tháng đó là một cuộc tôi luyện khắc nghiệt, mỗi khoảnh khắc đều là thử thách sống còn, biến Lạc Long từ một người chỉ mới thức tỉnh sức mạnh thành một chiến binh thực thụ, một kẻ mang trong mình sức mạnh hủy diệt.

Ngày đầu tiên, hắn lao vào khu rừng nguyên sinh ven biển. Nơi đó, những cây cổ thụ hàng ngàn năm tuổi vươn mình lên trời, thân cây to lớn đến nỗi vài người ôm không xuể, lớp vỏ xù xì bám đầy rêu phong cổ kính. Cành lá rậm rạp đan xen vào nhau, tạo thành một tán ô khổng lồ che khuất gần hết ánh mặt trời, khiến cả khu rừng chìm trong bóng tối lờ mờ. Mùi ẩm mốc của đất, mùi hương của cây cỏ dại và tiếng côn trùng kêu rả rích, tiếng chim chóc hót líu lo hòa quyện vào nhau, tạo nên một không gian hoang sơ đầy bí ẩn, nơi sự sống và cái chết luôn kề cận. Hắn phải học cách định hướng chỉ bằng ánh trăng và những vì sao mờ nhạt lấp ló qua kẽ lá, lắng nghe từng tiếng động nhỏ nhất, từng hơi thở của rừng già.

Hắn vượt qua những dòng suối lạnh giá, nơi nước trong vắt chảy róc rách qua những tảng đá rêu phong, tạo thành những thác nước nhỏ rì rào. Và những con sông cuộn chảy, bề mặt nước cuồn cuộn bùn đất và những khúc gỗ mục trôi dạt. Có những con sông rộng lớn, nước chảy xiết như muốn nuốt chửng mọi thứ. Hắn phải dùng Long Trượng làm điểm tựa, điều khiển Long Khí Huyết Mạch để nhảy vọt qua những bờ đá đối diện, hoặc bơi qua những đoạn nước xiết đầy nguy hiểm, nơi những con cá dữ ẩn mình dưới làn nước đục ngầu.

Khi ra khỏi rừng sâu, hắn phải băng qua những dãy núi đá tai mèo lởm chởm, hiểm trở vô cùng. Những ngọn núi này cao vút, đỉnh núi chạm mây, từng vách đá dựng đứng, sắc nhọn như những hàm răng của quái vật thời tiền sử, bao phủ bởi lớp rêu phong trơn trượt và những bụi cây gai góc, xù xì. Gió rít qua các khe đá tạo nên những âm thanh ghê rợn, như tiếng than khóc của linh hồn vất vưởng. Lạc Long phải thận trọng từng bước chân, bàn tay hắn bám chặt lấy Long Trượng làm gậy chống, đôi khi phải bám víu vào những gờ đá cheo leo, hay nhảy qua những vực sâu thăm thẳm, nơi chỉ một sơ sẩy nhỏ cũng đủ khiến hắn rơi vào cái chết. Huyết Nhãn được hắn sử dụng tối đa, giúp hắn nhìn rõ những con đường ẩn khuất, những khe hở nhỏ nhất trong bóng tối đặc quánh của đêm núi, và cảm nhận được sự dao động của địa hình, sự hiện diện của những sinh vật nguy hiểm.

Trong suốt lộ trình, Lạc Long không ngừng luyện tập và tôi luyện sức mạnh. Hắn vận dụng Hấp Huyết Công để hấp thu tinh hoa từ thiên nhiên một cách triệt để. Hắn ngồi thiền hàng giờ dưới gốc cây cổ thụ hàng trăm năm tuổi, cảm nhận năng lượng tinh túy từ rễ cây lan tỏa, thẩm thấu vào từng thớ thịt. Hắn trầm mình trong những mạch nước ngầm thanh khiết, để cơ thể hấp thụ sinh khí từ lòng đất, cảm nhận sự tươi mát và tái tạo. Mỗi khi hắn hấp thu, những đường huyết văn trên tay hắn lại rung động nhè nhẹ, chuyển từ màu đỏ sẫm sang đỏ tươi rực rỡ, rồi lại dần quay về màu sẫm hơn, như một vòng tuần hoàn của sự sống và năng lượng, và sức mạnh trong hắn lại tăng thêm một phần, cơ bắp săn chắc hơn, huyết mạch cuồn cuộn mạnh mẽ hơn, từng tế bào đều tràn đầy sinh lực.

Hắn cũng học cách sử dụng Long Trượng một cách điêu luyện hơn, không còn là một vật vô tri, cây trượng giờ đây như một phần kéo dài của cánh tay hắn, phản ứng tức thì với từng ý nghĩ. Hắn cảm nhận được sự kết nối sâu sắc với linh hồn rồng cổ xưa ẩn chứa trong nó, và điều khiển những tia sáng tím sẫm từ huyết ngọc ở đầu trượng để chiếu sáng lối đi trong đêm tối, để công kích kẻ thù với uy lực đáng sợ, hoặc để tạo ra một lá chắn năng lượng mỏng manh nhưng kiên cố.

Thỉnh thoảng, trên đường đi, hắn gặp phải những dã thú hung tợn, như hổ rừng với đôi mắt xanh rực cháy trong đêm tối, nhe nanh múa vuốt, hay bầy sói đói với hàm răng nanh sắc nhọn, gầm gừ bao vây. Có lần, hắn đụng độ một nhóm kẻ cướp đường liều lĩnh, chúng là những kẻ lang thang, mình mẩy bẩn thỉu, quần áo rách nát, vũ khí thô sơ nhưng ánh mắt tham lam và tàn bạo. Hay thậm chí là những đội binh lính đi tuần tra của triều đình, ánh mắt sắc lạnh, quân phục đã sờn rách và khuôn mặt hằn rõ sự mệt mỏi vì làm việc cực khổ. Với Huyết Nhãn, hắn dễ dàng nhìn thấu ý đồ của chúng, né tránh những hiểm nguy không đáng có một cách nhẹ nhàng. Và khi buộc phải đối đầu, Long Trượng trong tay hắn sẽ không ngần ngại vung lên, những tia sáng tím sẫm xé toạc màn đêm, mang theo hơi thở của rồng, kết liễu mọi kẻ ngáng đường với sự lạnh lùng và tàn nhẫn của một kẻ đã trải qua tận cùng của sự phản bội. Máu chúng đổ xuống, nhưng hắn không còn cảm thấy ghê tởm hay áy náy, mà thay vào đó, một chút huyết khí yếu ớt từ những cái chết đó lại thẩm thấu vào cơ thể hắn thông qua Hấp Huyết Công, tăng thêm năng lượng và củng cố huyết mạch. Mỗi trận chiến, mỗi thử thách đều tôi luyện Lạc Long, biến hắn thành một chiến binh thực sự, một cơn ác mộng đang dần trở về để đòi lại công bằng.

Cuối cùng, sau ba tháng ròng rã của máu, mồ hôi và nước mắt, Lạc Long đứng trên đỉnh một ngọn đồi cao, toàn thân được bao phủ bởi ánh hoàng hôn rực rỡ. Dưới chân hắn, những mái ngói cong vút, những tường thành cao lớn, uy nghi của kinh thành Đại Việt hiện ra sừng sững, tráng lệ. Nơi đó, Lôi Cơ vẫn đang ngồi trên ngai vàng của hắn, ung dung tự tại. Một ngọn lửa phục thù dữ dội, thiêu đốt mọi cảm xúc khác, bùng cháy trong đôi mắt Huyết Nhãn của Lạc Long. Hắn siết chặt Long Trượng trong tay, một lời thề im lặng được khắc sâu vào tâm trí: Đã đến lúc phải đòi lại tất cả.

Chương 13: Thức Tỉnh Pháp Khí

 Sau khi Long Cốt Linh Thảo hoàn toàn dung hợp và ký ức được giải phóng, Lạc Long đứng dậy, cảm nhận một luồng năng lượng mới mẻ, mạnh mẽ cuồn cuộn trong huyết mạch. Hoàng bào trên người hắn, dù đã rách nát và vấy bẩn, vẫn không thể che giấu đi khí chất vương giả vừa được tái sinh. Hắn nhìn xuống cánh tay trái, nơi vết sẹo hình rễ cây màu đỏ sẫm giờ đây như một ấn ký sống động, ẩn chứa sức mạnh khôn lường.

Hắn tiến đến gần bộ xương rồng khổng lồ, đưa tay chạm vào chiếc sọ rồng to lớn. Trong đầu hắn, những tri thức cổ xưa của Long Tộc Dị Huyết lại tuôn trào, chỉ dẫn hắn cách để tìm kiếm và thức tỉnh một pháp khí đã bị lãng quên. "Pháp khí... nó cũng nằm trong huyết mạch của ngươi," một ý niệm vang vọng trong tâm trí hắn, không phải tiếng nói, mà là một sự thấu hiểu trực giác.

Lạc Long nhắm mắt lại, tập trung toàn bộ tinh thần và Long Khí Huyết Mạch vào lòng bàn tay. Hắn cảm nhận được một luồng năng lượng bí ẩn, lạnh lẽo nhưng đầy sức hút, đang ngủ yên sâu trong chính huyết quản của mình. Hắn điều khiển long khí, đẩy nó từ từ hướng về phía ngón tay trỏ của bàn tay phải. Cơn đau nhói nhẹ xuất hiện, nhưng hắn vẫn kiên trì.

Dưới sự điều khiển của Long Khí Huyết Mạch, một giọt máu đỏ tươi, óng ánh như châu ngọc từ từ rịn ra từ đầu ngón tay trỏ của Lạc Long. Giọt máu không rơi xuống, mà lơ lửng giữa không trung, phát ra một thứ ánh sáng đỏ rực, như một vì sao nhỏ trong bóng tối hang động. Lạc Long tập trung cao độ, dùng ý chí điều khiển giọt máu ấy, để nó từ từ bay lượn quanh bộ xương rồng.

Khi giọt máu bay đến gần phần xương đuôi của bộ xương rồng, nó bỗng nhiên rung động dữ dội, rồi đột ngột lao thẳng vào một đốt xương đuôi lớn nhất. Một tiếng "CỐP" khô khốc vang lên, không quá lớn, nhưng lại như một tiếng sét đánh vào sự tĩnh lặng của hang động. Ngay lập tức, luồng sáng vàng kim từ linh hồn rồng vốn đang bao quanh bộ xương bỗng nhiên bùng nổ dữ dội hơn, rọi sáng cả hang động, và một luồng khí tức cổ xưa, hùng vĩ như núi đổ, biển gầm, trỗi dậy từ sâu trong lòng đất.

Bộ xương rồng khổng lồ bắt đầu rung chuyển nhẹ. Từ đốt xương đuôi mà giọt máu Lạc Long vừa chạm vào, những vết nứt nhỏ li ti bắt đầu xuất hiện, rồi lan rộng ra toàn bộ bộ xương. Những vết nứt không phải do sự hủy hoại, mà là do một thứ năng lượng nào đó đang được giải phóng. Dần dần, từ những vết nứt, một ánh sáng tím sẫm mờ ảo bắt đầu le lói, rồi mạnh dần lên, bao phủ toàn bộ bộ xương.

Trong làn ánh sáng tím sẫm, bộ xương rồng khổng lồ không hề tan biến, mà từ từ co lại, thu nhỏ kích thước, đồng thời biến đổi hình dạng. Từng đốt xương, từng chiếc răng nanh, từng chiếc vuốt sắc nhọn đều được nung chảy và tái tạo, như thể đang trải qua một quá trình tôi luyện kỳ diệu. Quá trình này diễn ra chậm rãi, nhưng mỗi khoảnh khắc đều khiến Lạc Long cảm thấy sự kết nối giữa mình và pháp khí càng lúc càng sâu sắc.

Sau khoảng thời gian bằng nửa tuần hương, khi ánh sáng tím sẫm dần tan đi, một vật thể kỳ lạ hiện ra trước mắt Lạc Long. Đó là một cây trượng dài khoảng năm thước, được làm từ chất liệu xương rồng hóa đá, có màu tím sẫm ánh kim, lấp lánh như ngọc bích dưới ánh sáng mờ ảo của hang động. Thân trượng thon dài, những đường vân trên xương rồng hiện rõ, tạo cảm giác mạnh mẽ và uyển chuyển. Đặc biệt, trên đỉnh trượng là một đầu rồng nhỏ được chạm khắc tinh xảo, đôi mắt rồng được khảm hai viên đá huyết ngọc đỏ rực, phát ra ánh sáng lập lòe như những tia lửa sống.

Lạc Long vươn tay ra, và cây trượng nhẹ nhàng bay đến, nằm gọn trong lòng bàn tay hắn, như đã chờ đợi chủ nhân của nó từ ngàn xưa. Một luồng năng lượng ấm áp, hùng mạnh truyền thẳng từ cây trượng vào cơ thể Lạc Long, hòa nhập hoàn toàn với Long Khí Huyết Mạch của hắn. Lạc Long nhắm mắt lại, cảm nhận sự kết nối sâu sắc, như thể cây trượng là một phần kéo dài của chính bản thân hắn. Trong dòng tri thức cổ xưa vừa được giải phóng từ Long Cốt Linh Thảo, hắn đã biết về Huyết Mạch Long Hồn của mình – dòng dõi những kẻ mang trong mình cả sức mạnh rồng lẫn lời nguyền dị biến. Và giờ đây, hắn cũng hiểu rằng, cây trượng này không chỉ là một pháp khí đơn thuần, mà là "Long Trượng", di sản của Long Tộc, gắn liền với linh hồn con rồng đã chết, và chỉ có kẻ sở hữu Long Hồn huyết mạch mới có thể thức tỉnh.

Hắn không còn là một hoàng tử bị phế truất. Hắn là một Long Tộc Dị Huyết, mang theo trong mình huyết mạch và pháp khí của rồng, với một sứ mệnh rõ ràng hơn bao giờ hết.

Chương 13: Thức Tỉnh Pháp Khí

 Sau khi Long Cốt Linh Thảo hoàn toàn dung hợp và ký ức được giải phóng, Lạc Long đứng dậy, cảm nhận một luồng năng lượng mới mẻ, mạnh mẽ cuồn cuộn trong huyết mạch. Hoàng bào trên người hắn, dù đã rách nát và vấy bẩn, vẫn không thể che giấu đi khí chất vương giả vừa được tái sinh. Hắn nhìn xuống cánh tay trái, nơi vết sẹo hình rễ cây màu đỏ sẫm giờ đây như một ấn ký sống động, ẩn chứa sức mạnh khôn lường.

Hắn tiến đến gần bộ xương rồng khổng lồ, đưa tay chạm vào chiếc sọ rồng to lớn. Trong đầu hắn, những tri thức cổ xưa của Long Tộc Dị Huyết lại tuôn trào, chỉ dẫn hắn cách để tìm kiếm và thức tỉnh một pháp khí đã bị lãng quên. "Pháp khí... nó cũng nằm trong huyết mạch của ngươi," một ý niệm vang vọng trong tâm trí hắn, không phải tiếng nói, mà là một sự thấu hiểu trực giác.

Lạc Long nhắm mắt lại, tập trung toàn bộ tinh thần và Long Khí Huyết Mạch vào lòng bàn tay. Hắn cảm nhận được một luồng năng lượng bí ẩn, lạnh lẽo nhưng đầy sức hút, đang ngủ yên sâu trong chính huyết quản của mình. Hắn điều khiển long khí, đẩy nó từ từ hướng về phía ngón tay trỏ của bàn tay phải. Cơn đau nhói nhẹ xuất hiện, nhưng hắn vẫn kiên trì.

Dưới sự điều khiển của Long Khí Huyết Mạch, một giọt máu đỏ tươi, óng ánh như châu ngọc từ từ rịn ra từ đầu ngón tay trỏ của Lạc Long. Giọt máu không rơi xuống, mà lơ lửng giữa không trung, phát ra một thứ ánh sáng đỏ rực, như một vì sao nhỏ trong bóng tối hang động. Lạc Long tập trung cao độ, dùng ý chí điều khiển giọt máu ấy, để nó từ từ bay lượn quanh bộ xương rồng.

Khi giọt máu bay đến gần phần xương đuôi của bộ xương rồng, nó bỗng nhiên rung động dữ dội, rồi đột ngột lao thẳng vào một đốt xương đuôi lớn nhất. Một tiếng "CỐP" khô khốc vang lên, không quá lớn, nhưng lại như một tiếng sét đánh vào sự tĩnh lặng của hang động. Ngay lập tức, luồng sáng vàng kim từ linh hồn rồng vốn đang bao quanh bộ xương bỗng nhiên bùng nổ dữ dội hơn, rọi sáng cả hang động, và một luồng khí tức cổ xưa, hùng vĩ như núi đổ, biển gầm, trỗi dậy từ sâu trong lòng đất.

Bộ xương rồng khổng lồ bắt đầu rung chuyển nhẹ. Từ đốt xương đuôi mà giọt máu Lạc Long vừa chạm vào, những vết nứt nhỏ li ti bắt đầu xuất hiện, rồi lan rộng ra toàn bộ bộ xương. Những vết nứt không phải do sự hủy hoại, mà là do một thứ năng lượng nào đó đang được giải phóng. Dần dần, từ những vết nứt, một ánh sáng tím sẫm mờ ảo bắt đầu le lói, rồi mạnh dần lên, bao phủ toàn bộ bộ xương.

Trong làn ánh sáng tím sẫm, bộ xương rồng khổng lồ không hề tan biến, mà từ từ co lại, thu nhỏ kích thước, đồng thời biến đổi hình dạng. Từng đốt xương, từng chiếc răng nanh, từng chiếc vuốt sắc nhọn đều được nung chảy và tái tạo, như thể đang trải qua một quá trình tôi luyện kỳ diệu. Quá trình này diễn ra chậm rãi, nhưng mỗi khoảnh khắc đều khiến Lạc Long cảm thấy sự kết nối giữa mình và pháp khí càng lúc càng sâu sắc.

Sau khoảng thời gian bằng nửa tuần hương, khi ánh sáng tím sẫm dần tan đi, một vật thể kỳ lạ hiện ra trước mắt Lạc Long. Đó là một cây trượng dài khoảng năm thước, được làm từ chất liệu xương rồng hóa đá, có màu tím sẫm ánh kim, lấp lánh như ngọc bích dưới ánh sáng mờ ảo của hang động. Thân trượng thon dài, những đường vân trên xương rồng hiện rõ, tạo cảm giác mạnh mẽ và uyển chuyển. Đặc biệt, trên đỉnh trượng là một đầu rồng nhỏ được chạm khắc tinh xảo, đôi mắt rồng được khảm hai viên đá huyết ngọc đỏ rực, phát ra ánh sáng lập lòe như những tia lửa sống.

Lạc Long vươn tay ra, và cây trượng nhẹ nhàng bay đến, nằm gọn trong lòng bàn tay hắn, như đã chờ đợi chủ nhân của nó từ ngàn xưa. Một luồng năng lượng ấm áp, hùng mạnh truyền thẳng từ cây trượng vào cơ thể Lạc Long, hòa nhập hoàn toàn với Long Khí Huyết Mạch của hắn. Lạc Long nhắm mắt lại, cảm nhận sự kết nối sâu sắc, như thể cây trượng là một phần kéo dài của chính bản thân hắn. Hắn không còn là một hoàng tử bị phế truất. Hắn là một Long Tộc Dị Huyết, mang theo trong mình huyết mạch và pháp khí của rồng.

Chương 12: Di Sản Cổ Xưa

 Lạc Long tiến lại gần bộ xương rồng khổng lồ, cảm giác vừa sùng kính vừa kỳ lạ. Bộ xương, dù đã hóa đá, vẫn toát ra một thứ uy lực không thể diễn tả bằng lời. Hắn đưa tay chạm nhẹ vào một đốt xương sườn, cảm nhận sự lạnh lẽo và thô ráp của đá, nhưng sâu bên trong, hắn dường như nghe thấy tiếng vọng của một quá khứ xa xăm. Những cây Long Cốt Linh Thảo màu đỏ tươi như máu, hình dáng như những chiếc sừng rồng nhỏ, mọc tua tủa trên xương, tỏa ra một mùi hương dìu dịu, xen lẫn mùi tanh nồng của huyết tinh, khiến huyết mạch Lạc Long rung động.

Hắn cẩn thận hái một nhánh Long Cốt Linh Thảo. Ngay khi nó nằm gọn trong lòng bàn tay, một luồng năng lượng ấm áp, thuần khiết lập tức lan tỏa, xoa dịu cơn khát sâu thẳm trong huyết mạch hắn. Nó không cuồng bạo như huyết khí, mà nhẹ nhàng và êm ái, như dòng suối mát lành tưới tắm linh hồn. Lạc Long không chần chừ, đưa nhánh linh thảo lên miệng và nuốt xuống.

Ngay lập tức, một cảm giác bùng nổ mãnh liệt lan tỏa khắp cơ thể hắn. Long Cốt Linh Thảo tan chảy trong miệng, biến thành một luồng tinh hoa rồng, đỏ tươi như máu nhưng lại mang theo hơi ấm kỳ lạ, nhanh chóng chảy xuống huyết quản, hòa tan vào Huyết Mạch Long Hồn. Cơn đau nhói thoáng qua, nhưng sau đó là một luồng sảng khoái tột độ, như thể mọi tế bào đang được tái sinh. Lạc Long cảm nhận rõ ràng Huyết Nhãn trong đôi mắt hắn dần ổn định, tia sáng đỏ rực không còn bập bùng nữa mà trở nên trầm tĩnh, uyên thâm. Hắn cũng nhận ra, Hấp Huyết Công trong cơ thể bắt đầu vận hành một cách tự nhiên, tự động điều hòa huyết khí và bù đắp năng lượng tiêu hao. Cảm giác yếu ớt và bối rối đã tan biến, thay vào đó là sự mạnh mẽrõ ràng trong từng ý nghĩ.

Lạc Long ngồi xuống bên cạnh bộ xương rồng, tĩnh tâm hấp thu dược lực của Long Cốt Linh Thảo. Thời gian như ngừng trôi trong hang động cổ xưa. Hắn không biết đã qua bao lâu, có thể là một ngày, có thể là nhiều ngày, nhưng khi hắn mở mắt ra, toàn bộ những ký ức mơ hồ trước đó về vương triều, về Thiên Đàn, về Lôi Cơ, về Long Ấn, và cả những điềm báo về huyết mạch dị biến bỗng chốc ùa về, rõ ràng và sống động như một cuốn phim tua chậm. Nỗi đau đớn và phẫn nộ vì sự phản bội bỗng trỗi dậy mạnh mẽ, khiến lồng ngực hắn quặn thắt. Hắn nhớ lại khuôn mặt Lôi Cơ, ánh mắt lạnh lẽo của cô ta, và cái khoảnh khắc Long Ấn phản chủ. Hắn nhớ cả cha mình, vị Thiên Tử già nua, và sự thất vọng của ông khi chứng kiến hắn bị huyết chú.

Cùng với những ký ức đau khổ, một luồng tri thức cổ xưa cũng dần hiện rõ trong tâm trí Lạc Long. Đó là những thông tin về Long Tộc, về các chủng huyết mạch, về sức mạnh của Hấp Huyết Công và lời nguyền Thất Ấn Huyết Chú. Hắn nhận ra, Long Cốt Linh Thảo không chỉ ổn định huyết mạch, mà còn giải phóng những tri thức bị phong ấn sâu trong ký ức huyết thống của hắn. Hắn là một Long Tộc Dị Huyết – một dòng dõi mang trong mình sức mạnh rồng nhưng lại bị một lời nguyền cổ xưa ràng buộc. Hấp Huyết Công không chỉ là một công pháp, mà là chìa khóa để hắn làm chủ huyết mạch, biến lời nguyền thành sức mạnh.

Khi Lạc Long hoàn toàn hấp thu Long Cốt Linh Thảo và giải phóng ký ức, một luồng sáng màu vàng kim rực rỡ, hùng vĩ và uy nghi, bỗng bùng lên từ bộ xương rồng khổng lồ, bao trùm lấy hắn. Đó là linh hồn của con rồng cổ xưa, đã ngủ yên hàng ngàn năm, nay được đánh thức bởi sự thức tỉnh của Huyết Mạch Long Hồn trong Lạc Long. Linh hồn rồng không mang theo oán hận, mà là một sự truyền thừa cuối cùng, một lời chúc phúc, và một tia sáng dẫn lối cho hậu duệ.

Trong luồng sáng rực rỡ, Lạc Long cảm thấy một sự kết nối sâu sắc với Long Tộc. Hắn không còn là một hoàng tử bị phế truất, một kẻ vô danh bị cuốn vào số phận. Hắn là người kế thừa di sản của Long Tộc, mang trong mình trách nhiệm và sức mạnh. Hắn đứng dậy, đôi mắt Huyết Nhãn ẩn chứa tia sáng đỏ giờ đây tràn đầy sự kiên địnhý chí phục thù. Hoàng bào lụa trên người hắn, dù đã rách nát và vấy bẩn, vẫn không làm lu mờ đi khí chất đế vương vừa được tái sinh.

Hắn phải trở về. Phải lấy lại những gì đã mất.

Chương 11: Mê Cung Huyết Rồng

 Càng đi sâu vào lòng Đảo Quỷ, không khí càng trở nên ngột ngạt và nặng nề, mang theo một mùi tanh nồng khó tả, như mùi máu đã khô và rêu mục. Ánh trăng không thể xuyên qua những vách đá chằng chịt, biến nơi đây thành một mê cung tối tăm, chỉ có tiếng gió rít qua những khe đá tạo nên những âm thanh ghê rợn. Lạc Long, với Huyết Nhãn được kích hoạt, nhìn rõ mồn một từng chi tiết trong bóng đêm. Những đường huyết văn trên tay hắn không ngừng phát sáng, như một ngọn đèn dẫn lối, và hắn cảm nhận rõ ràng một lực kéo mạnh mẽ từ phía trước, thôi thúc hắn tiến lên. Cảm giác tò mò và hưng phấn pha lẫn một chút cảnh giác dâng trào trong lòng.

Hắn men theo những lối đi hẹp, lách mình qua những tảng đá khổng lồ lởm chởm, nơi những rễ cây khô cứng như những xúc tu khổng lồ bám chặt vào vách đá, tạo nên một cảnh tượng kỳ dị. Thỉnh thoảng, hắn lại bắt gặp những bộ xương động vật khổng lồ nằm rải rác trên nền đất ẩm ướt, xương cốt đã trắng bệch, bị phong hóa theo thời gian, chứng tỏ đây là nơi của những sinh vật cổ xưa. Chúng gợi lên một cảm giác rợn ngườighê rợn, nhắc nhở Lạc Long về sự nguy hiểm tiềm ẩn của nơi này.

Tiến sâu hơn nữa, Lạc Long đột nhiên dừng lại. Trước mắt hắn là một hang động khổng lồ, cửa hang hình vòm, đen ngòm như cái miệng của quái vật khổng lồ, sâu hút không thấy đáy. Một luồng khí tức cổ xưa và uy nghi, pha lẫn chút huyết tinh nồng nặc, phả ra từ trong hang động, khiến Lạc Long cảm thấy lạnh sống lưng nhưng cũng bị lôi cuốn một cách kỳ lạ. Hắn biết, đây là nơi chứa đựng điều mà hắn đang tìm kiếm. Những đường huyết văn trên tay hắn rực sáng hơn bao giờ hết, và hắn cảm thấy một tiếng rồng gầm vang vọng trong huyết mạch, thôi thúc hắn bước vào.

Lạc Long hít một hơi thật sâu, rồi dứt khoát bước vào hang động. Bên trong, không gian rộng lớn đến bất ngờ, như một đại sảnh tự nhiên được tạo tác bởi bàn tay của thời gian và địa chất. Những vách đá trần trụi, cao vút, nhưng đặc biệt nhất là trên nền hang, Lạc Long nhận ra một bộ xương rồng khổng lồ đang nằm đó. Bộ xương này không hề bị mục rữa hay phong hóa, mà vẫn còn nguyên vẹn, màu trắng ngà, to lớn đến mức chiếm gần hết diện tích hang động. Từng đốt xương sống to như thân cây cổ thụ, những chiếc xương sườn vươn ra như những cánh cung khổng lồ, và đặc biệt là chiếc sọ rồng khổng lồ với hai hốc mắt sâu hoắm, như đang nhìn thẳng vào hắn. Toàn bộ bộ xương toát ra một thứ khí tức trấn áp, khiến Lạc Long cảm thấy nhỏ bésùng kính.

Và đúng như lời lão Hắc Bào, trên những đốt xương sống và xương sườn của con rồng hóa đá, những cây nấm màu đỏ tươi như máu, có hình dáng như những chiếc sừng rồng nhỏ, đang mọc tua tủa. Chúng phát ra một thứ ánh sáng yếu ớt, lập lòe trong bóng tối, tạo nên một cảnh tượng vừa huyền ảo vừa ghê rợn. Đó chính là Long Cốt Linh Thảo.

Lạc Long tiến lại gần bộ xương rồng, ánh mắt hắn chạm vào hốc mắt sâu hoắm của con rồng đã chết. Trong khoảnh khắc đó, một luồng thần niệm kinh hoàng đột ngột ập vào tâm trí hắn, không phải là một giọng nói, mà là những hình ảnh chớp nhoáng, dồn dập, một cuộc chiến long trời lở đất, nơi một con rồng hùng vĩ chiến đấu với một sinh vật khổng lồ, đen tối, mang theo sức mạnh hủy diệt. Hắn thấy con rồng bị thương nặng, máu chảy lênh láng, và cuối cùng gục ngã tại nơi này.

Sau khoảng bảy hơi thở, khi thần niệm kết thúc, Lạc Long run rẩy, đầu óc quay cuồng. Hắn hiểu ra một phần sự thật. Huyết Mạch Long Hồn của hắn không chỉ là một sức mạnh, mà còn là một ký ức cổ xưa, một di sản của Long Tộc. Hắn ngẩng đầu nhìn lên bộ xương rồng khổng lồ, ánh mắt giờ đây không còn sự kinh hãi, mà thay vào đó là sự kiên định và một nỗi thúc giục sâu sắc. Hắn biết, đây là nơi hắn phải tìm kiếm câu trả lời cho thân phận và định mệnh của mình.

Chương 10: Xâm Nhập Đảo Quỷ

 Sau khoảnh khắc Long Khí Huyết Mạch bùng nổ, Lạc Long cảm thấy một nguồn sức mạnh mới mẻ, cuồn cuộn chảy trong cơ thể. Hắn đứng trên boong thuyền, từng thớ cơ bắp căng tràn sức sống, không còn là kẻ yếu đuối rã rời của những ngày trước. Ánh mắt hắn, giờ đây ẩn chứa tia sáng đỏ của Huyết Nhãn, nhìn về phía chân trời, nơi những hòn đảo đá lởm chởm hiện ra mờ ảo dưới ánh mặt trời gay gắt. Đó là Đảo Quỷ, một vùng đất bị nguyền rủa, nơi không một ngư dân nào dám đặt chân đến.

Lão Hắc Bào đứng bên cạnh, ánh mắt phức tạp nhìn Lạc Long, từ vẻ kinh ngạc ban đầu giờ chuyển thành sự thấu hiểu và một chút hy vọng. "Ngươi đã thay đổi, Huyết nhân," lão thì thầm, giọng nói khàn đặc nhưng đầy trọng lượng. "Ngươi không còn là kẻ yếu đuối phải nương tựa vào ta nữa. Ngươi đã thức tỉnh sức mạnh của chính mình." Lão thở dài, đôi mắt mệt mỏi nhưng đầy từng trải liếc về phía hòn đảo. "Vùng biển này... là Huyết Hải. Đảo Quỷ... nơi đó có Long Cốt Linh Thảo."

Lão Hắc Bào chỉ về phía một hòn đảo có hình thù kỳ dị, như một bộ xương khổng lồ nằm vắt ngang mặt biển, đen thui và gồ ghề. "Long Cốt Linh Thảo mọc trên xương rồng hóa đá, chỉ xuất hiện khi máu rồng thức tỉnh." Lão liếc nhìn Lạc Long, ánh mắt đầy vẻ đánh giá. "Ngươi cần nó để ổn định huyết mạch. Nếu không, sức mạnh này sẽ nuốt chửng ngươi." Lão giải thích, gương mặt đăm chiêu.

Lạc Long không chần chừ. Hắn đã quá quen với những nguy hiểm, và giờ đây, với sức mạnh mới trỗi dậy, hắn cảm thấy mình đủ khả năng đối mặt. "Đưa ta đến đó!" Hắn nói, giọng dứt khoát, mang theo sự quyết tâm sắt đá. Hắn biết mình không thể trốn tránh số phận. Hơn nữa, việc tìm kiếm Long Cốt Linh Thảo cũng là một cách để hắn hiểu rõ hơn về huyết mạch và Hấp Huyết Công của mình.

Chiếc thuyền gỗ cũ kỹ của lão Hắc Bào từ từ tiến vào vùng biển quanh Đảo Quỷ. Nước biển ở đây không còn xanh ngắt nữa, mà có một màu xám đục, lờ lờ như bùn lầy, mang theo một mùi tanh tưởi khó chịu, xen lẫn mùi mục rữa. Trên mặt nước lềnh bềnh những mảnh xương cá và tảo biển màu đen, tạo nên một khung cảnh u ám, chết chóc. Gió biển thổi mạnh hơn, rít qua những khe đá lởm chởm trên đảo, tạo thành những âm thanh ghê rợn như tiếng ai đó rên rỉ trong đau đớn, khiến không khí trở nên lạnh lẽo và đáng sợ.

Khi chiếc thuyền cập vào một bãi đá ngổn ngang, Lạc Long nhảy xuống, chân hắn dẫm lên những viên sỏi sắc nhọn. Đảo Quỷ hiện ra sừng sững trước mắt, một quần thể đá đen khổng lồ, bị ăn mòn bởi gió và muối biển, tạo nên những hình thù kỳ dị và đáng sợ. Những vách đá dựng đứng, nhọn hoắt như những bộ xương khô khổng lồ vươn lên trời, bị bao phủ bởi lớp rêu phong màu xám xịt và những bụi cây dại khẳng khiu. Không khí trên đảo đặc quánh một mùi ẩm mốc, mục rữa và tanh tưởi, khiến người ta cảm thấy khó thở.

Lão Hắc Bào không theo Lạc Long lên đảo. Lão ngồi trên thuyền, ánh mắt dõi theo bóng dáng hắn dần khuất sau những tảng đá. Khuôn mặt lão đăm chiêu, ánh lên sự lo lắng nhưng cũng đầy hy vọng. Lão biết, chuyến đi này sẽ định đoạt số phận của Lạc Long. "Hãy cẩn thận, Huyết nhân... Đảo Quỷ không chỉ có Long Cốt Linh Thảo..." Lão thì thầm, giọng nói hòa vào tiếng gió biển.

Lạc Long không quay đầu lại. Hắn men theo những lối mòn hẹp, lách qua những khe đá tối tăm và ẩm ướt. Bước chân hắn thận trọng, Huyết Nhãn được kích hoạt, để hắn có thể nhìn rõ mọi thứ trong bóng tối và cảm nhận được những luồng khí tức ẩn mình. Dưới ánh sáng mờ ảo của trăng, những đường huyết văn trên tay hắn bỗng nhiên rực sáng, dẫn lối cho hắn đi sâu hơn vào lòng Đảo Quỷ, như thể chúng đang được thứ gì đó thu hút. Một cảm giác hưng phấn và tò mò dâng lên trong lòng Lạc Long, xua tan đi phần nào nỗi lo sợ. Hắn biết, mình đang đến gần với thứ sẽ thay đổi hoàn toàn cuộc đời hắn.

Chương 9: Huyết Mạch Long Hồn

 Sự thật về đôi mắt đỏ rực và khả năng nhìn xuyên thấu mọi thứ của Lạc Long như một tảng băng khổng lồ đập vào tâm trí hắn. Hắn lùi lại, va vào mạn thuyền, cảm giác kinh hoàng tột độkhông thể tin nổi vào những gì đang xảy ra với chính mình. Hắn giơ tay che lấy đôi mắt, không muốn nhìn thấy những dòng chảy năng lượng mờ ảo hay những ký ức trần trụi của lão Hắc Bào. Nỗi sợ hãi biến thành sự phẫn nộtuyệt vọng. Hắn không thể là một quái vật!

Lão Hắc Bào nhìn vẻ mặt tái mét của Lạc Long, thở dài một hơi. Ánh mắt lão không còn vẻ khiếp sợ ban đầu, mà thay vào đó là sự thương cảm và một chút gì đó gọi là số phận. "Đây là lời nguyền, cũng là ân huệ của Long Tộc Dị Huyết, hỡi Huyết nhân. Huyết Nhãn sẽ cho ngươi thấy những thứ người thường không thể thấy, nhưng cũng sẽ hút cạn linh hồn ngươi nếu không biết cách khống chế." Lão nói, giọng chậm rãi, như đang truyền lại một tri thức cổ xưa. "Chỉ có Hấp Huyết Công mới có thể giúp ngươi làm chủ được sức mạnh này, đồng thời bù đắp lại những gì Huyết Nhãn tiêu hao."

Lạc Long buông tay, nhìn thẳng vào lão Hắc Bào. "Làm thế nào? Ta không biết gì về Hấp Huyết Công cả." Giọng hắn khàn đặc, mang theo sự khẩn cầu và một tia hy vọng mong manh. Hắn giờ đây không có gì để mất, chỉ còn có thể bám víu vào những lời lão ngư bí ẩn này.

Lão Hắc Bào trầm ngâm, đôi mắt nheo lại nhìn về phía chân trời, nơi mặt trời đang dần lên cao, nhuộm đỏ cả một vùng biển. "Hấp Huyết Công không phải là thứ có thể truyền thụ qua lời nói. Nó phải được lĩnh ngộ từ chính huyết mạch dị biến của ngươi, thông qua sự liên kết với Long Tộc." Lão quay sang, ánh mắt nhìn thẳng vào Lạc Long, đầy vẻ kiên quyết. "Nhưng trước tiên, ngươi phải học cách khống chế đôi mắt này. Nó là cánh cửa dẫn tới cả sức mạnh và sự hủy diệt."

Lão Hắc Bào bắt đầu hướng dẫn Lạc Long. Ông không nói nhiều, chỉ dùng những động tác đơn giản, chỉ dẫn hắn cách tập trung tinh thần, cách cảm nhận luồng khí nóng lạnh luân chuyển trong cơ thể. "Nhắm mắt lại," lão nói, giọng điệu trầm ổn. "Cảm nhận huyết mạch của ngươi. Cảm nhận sự liên kết với Long Ấn đã từng nhập vào ngươi." Lạc Long làm theo, nhắm chặt mắt, cố gắng loại bỏ mọi tạp niệm. Trong bóng tối, hắn bắt đầu cảm nhận rõ ràng hơn những dòng chảy máu đỏ tươi đang cuồn cuộn trong cơ thể mình, mạnh mẽ và sống động đến kinh ngạc. Hắn nhận ra, những dòng chảy này không còn vô định nữa, mà dường như đang tuân theo một quy luật nào đó, một nhịp điệu riêng.

Thời gian trôi qua, ngày nối ngày. Lạc Long không ngừng luyện tập, dưới sự hướng dẫn của lão Hắc Bào. Hắn học cách khống chế Huyết Nhãn, để nó không còn tự động nhìn xuyên thấu mọi thứ, mà chỉ bộc phát khi hắn chủ động. Hắn cũng bắt đầu cảm nhận được sự liên kết giữa Huyết NhãnHấp Huyết Công, như thể chúng là hai mặt của cùng một đồng xu. Mỗi khi hắn khống chế được Huyết Nhãn, một luồng năng lượng nhỏ lại chảy vào cơ thể, xoa dịu cảm giác mệt mỏi và bù đắp cho sự tiêu hao.

Cuối cùng, vào một đêm trăng khuyết, khi Lạc Long đang tĩnh tâm trên thuyền, đôi mắt hắn bỗng nhiên mở bừng. Huyết Nhãn không còn là màu đỏ chói lọi nữa, mà đã thu lại thành một tia sáng đỏ rực ẩn sâu trong con ngươi màu hổ phách ban đầu của hắn, chỉ bộc phát khi hắn tập trung ý chí.

Ngay lúc đó, một luồng long khí cuồn cuộn, mãnh liệt bỗng dưng bùng nổ từ sâu thẳm cơ thể Lạc Long. Không phải long khí thuần khiết như trước, mà là một luồng năng lượng mang sắc đỏ tươi của máu, cuộn xoáy dữ dội, xé tan không khí trên boong thuyền. Gió biển bỗng nổi lên, cuốn theo mùi tanh của máu và mùi hương lạ lẫm của rồng. Ánh sáng đỏ rực từ cơ thể Lạc Long hắt lên không trung, chiếu rọi khuôn mặt kinh ngạc của lão Hắc Bào.

Lão Hắc Bào lùi lại một bước, đôi mắt mờ đục bỗng mở to hết cỡ, tràn ngập sự kinh hãi và không thể tin được. Khuôn mặt nhăn nheo của lão tái mét, run rẩy chỉ tay vào Lạc Long, thốt lên từng lời, giọng run run như tiếng gió rít qua kẽ răng: "Long Khí! Huyết Mạch Long Hồn... đã thức tỉnh!"