Lạc Long bước khỏi Đảo Quỷ, cảm giác như mình vừa trút bỏ lớp vỏ cũ kỹ của một con côn trùng lột xác. Toàn thân hắn, từ đầu ngón chân đến đỉnh đầu, tràn ngập một luồng năng lượng dồi dào, mạnh mẽ đến nỗi hắn cảm tưởng mình có thể nghiền nát cả những tảng đá dưới chân. Ánh sáng từ Long Trượng màu tím sẫm ánh kim trong tay hắn hắt lên khuôn mặt, tô điểm thêm vẻ kiên nghị, cứng rắn, và lạnh lùng, như thể một lưỡi kiếm vừa được tôi luyện qua ngàn lửa. Những đường huyết văn đỏ sẫm trên cánh tay trái hắn, giờ đây không còn chỉ là ấn ký, mà như những sợi rễ cây sống động, giật giật nhè nhẹ theo từng nhịp đập của huyết mạch, biểu tượng cho sức mạnh và lời nguyền đã hòa quyện không thể tách rời.
Khi chiếc thuyền của lão Hắc Bào cập bến, lão nhìn Lạc Long với ánh mắt đầy kinh ngạc tột độ và sự thán phục không che giấu. Lão cảm nhận rõ luồng Long Khí Huyết Mạch hùng mạnh, thâm sâu và cổ xưa tỏa ra từ Lạc Long, một thứ khí chất áp bức đến nỗi lão ngư già nua phải hít thở thật sâu để giữ vững bình tĩnh. Ánh mắt Huyết Nhãn của Lạc Long, dù đã được khống chế, nhưng mỗi khi hắn nhìn lão Hắc Bào, lão lại có cảm giác như mọi bí mật, mọi ngóc ngách tâm hồn đều bị phơi bày. Lão biết, Lạc Long không còn là người phàm trần nữa, mà đã bước sang một ngưỡng cửa khác của sự tồn tại. "Ngươi... đã tìm thấy nó?" Lão Hắc Bào hỏi, giọng khàn đặc, đôi tay xương xẩu đã chai sạn vì năm tháng run rẩy nhẹ.
Lạc Long khẽ gật đầu, không nói gì. Hắn giơ cao Long Trượng trong tay. Ánh sáng tím sẫm từ pháp khí bùng lên lập lòe, như một lời khẳng định hùng hồn nhất cho câu hỏi của lão ngư. Lão Hắc Bào nhìn cây trượng, rồi lại nhìn Lạc Long, vẻ mặt đăm chiêu, chứa đựng những suy nghĩ phức tạp. "Huyết nhân... định mệnh của ngươi đã thay đổi, từ đây về sau, con đường ngươi đi sẽ không còn như xưa nữa." Lão thì thầm, rồi quay mặt đi, ánh mắt mệt mỏi nhìn ra biển xa xăm, vẻ mặt ẩn chứa sự phức tạp giữa niềm tin vào một truyền thuyết cổ xưa và nỗi lo sợ về tương lai đầy biến động của kẻ mang trong mình Huyết Mạch Long Hồn.
Lạc Long không nán lại lâu trên bãi biển hoang vu. Hắn biết mình không thể lãng phí dù chỉ một khắc. Mỗi khoảnh khắc trôi qua, Lôi Cơ và những kẻ phản bội kia vẫn đang sống yên ổn, tận hưởng vinh quang trên ngai vàng của hắn, và điều đó khiến ngọn lửa phục thù trong lòng hắn càng thêm bùng cháy dữ dội, thiêu đốt từng suy nghĩ. Hắn nhìn về phía đất liền, nơi có kinh thành Đại Việt tráng lệ, nơi hắn từng là Thái tử, và hắn biết mình phải trở về đó, để đòi lại tất cả, để rửa sạch nỗi nhục bị phản bội và phế truất. "Ta phải đi," Lạc Long nói, giọng trầm ổn, ánh mắt kiên định không chút dao động.
Lão Hắc Bào không nói thêm gì, chỉ khẽ gật đầu. Lão hiểu sự quyết tâm sắt đá, không gì lay chuyển nổi trong ánh mắt Lạc Long. Mặc dù chỉ gắn bó với Lạc Long trong một thời gian ngắn ngủi, nhưng lão đã chứng kiến sự biến đổi kinh ngạc của hắn, từ một kẻ vô danh mất trí nhớ trở thành một Long Tộc Dị Huyết đầy sức mạnh. Lão Hắc Bào quay đầu thuyền, một lần nữa hướng về phía đại dương bao la, về với cuộc sống lênh đênh, đơn độc và vô định của một lão ngư giữa biển cả. "Bình an, Huyết nhân," lão thì thầm, lời chúc như hòa vào tiếng sóng vỗ mạn thuyền, tan vào không gian.
Lạc Long bắt đầu hành trình trở về kinh thành. Hắn không đi theo những con đường mòn, những lối đi quen thuộc của con người, mà hướng thẳng vào những khu rừng rậm rạp, những dãy núi hiểm trở, chọn con đường hiểm trở nhất để tránh xa sự truy lùng gắt gao của triều đình và để tự tôi luyện bản thân.
Hành trình trở về kinh thành kéo dài suốt ba tháng ròng rã. Ba tháng đó là một cuộc tôi luyện khắc nghiệt, mỗi khoảnh khắc đều là thử thách sống còn, biến Lạc Long từ một người chỉ mới thức tỉnh sức mạnh thành một chiến binh thực thụ, một kẻ mang trong mình sức mạnh hủy diệt.
Ngày đầu tiên, hắn lao vào khu rừng nguyên sinh ven biển. Nơi đó, những cây cổ thụ hàng ngàn năm tuổi vươn mình lên trời, thân cây to lớn đến nỗi vài người ôm không xuể, lớp vỏ xù xì bám đầy rêu phong cổ kính. Cành lá rậm rạp đan xen vào nhau, tạo thành một tán ô khổng lồ che khuất gần hết ánh mặt trời, khiến cả khu rừng chìm trong bóng tối lờ mờ. Mùi ẩm mốc của đất, mùi hương của cây cỏ dại và tiếng côn trùng kêu rả rích, tiếng chim chóc hót líu lo hòa quyện vào nhau, tạo nên một không gian hoang sơ đầy bí ẩn, nơi sự sống và cái chết luôn kề cận. Hắn phải học cách định hướng chỉ bằng ánh trăng và những vì sao mờ nhạt lấp ló qua kẽ lá, lắng nghe từng tiếng động nhỏ nhất, từng hơi thở của rừng già.
Hắn vượt qua những dòng suối lạnh giá, nơi nước trong vắt chảy róc rách qua những tảng đá rêu phong, tạo thành những thác nước nhỏ rì rào. Và những con sông cuộn chảy, bề mặt nước cuồn cuộn bùn đất và những khúc gỗ mục trôi dạt. Có những con sông rộng lớn, nước chảy xiết như muốn nuốt chửng mọi thứ. Hắn phải dùng Long Trượng làm điểm tựa, điều khiển Long Khí Huyết Mạch để nhảy vọt qua những bờ đá đối diện, hoặc bơi qua những đoạn nước xiết đầy nguy hiểm, nơi những con cá dữ ẩn mình dưới làn nước đục ngầu.
Khi ra khỏi rừng sâu, hắn phải băng qua những dãy núi đá tai mèo lởm chởm, hiểm trở vô cùng. Những ngọn núi này cao vút, đỉnh núi chạm mây, từng vách đá dựng đứng, sắc nhọn như những hàm răng của quái vật thời tiền sử, bao phủ bởi lớp rêu phong trơn trượt và những bụi cây gai góc, xù xì. Gió rít qua các khe đá tạo nên những âm thanh ghê rợn, như tiếng than khóc của linh hồn vất vưởng. Lạc Long phải thận trọng từng bước chân, bàn tay hắn bám chặt lấy Long Trượng làm gậy chống, đôi khi phải bám víu vào những gờ đá cheo leo, hay nhảy qua những vực sâu thăm thẳm, nơi chỉ một sơ sẩy nhỏ cũng đủ khiến hắn rơi vào cái chết. Huyết Nhãn được hắn sử dụng tối đa, giúp hắn nhìn rõ những con đường ẩn khuất, những khe hở nhỏ nhất trong bóng tối đặc quánh của đêm núi, và cảm nhận được sự dao động của địa hình, sự hiện diện của những sinh vật nguy hiểm.
Trong suốt lộ trình, Lạc Long không ngừng luyện tập và tôi luyện sức mạnh. Hắn vận dụng Hấp Huyết Công để hấp thu tinh hoa từ thiên nhiên một cách triệt để. Hắn ngồi thiền hàng giờ dưới gốc cây cổ thụ hàng trăm năm tuổi, cảm nhận năng lượng tinh túy từ rễ cây lan tỏa, thẩm thấu vào từng thớ thịt. Hắn trầm mình trong những mạch nước ngầm thanh khiết, để cơ thể hấp thụ sinh khí từ lòng đất, cảm nhận sự tươi mát và tái tạo. Mỗi khi hắn hấp thu, những đường huyết văn trên tay hắn lại rung động nhè nhẹ, chuyển từ màu đỏ sẫm sang đỏ tươi rực rỡ, rồi lại dần quay về màu sẫm hơn, như một vòng tuần hoàn của sự sống và năng lượng, và sức mạnh trong hắn lại tăng thêm một phần, cơ bắp săn chắc hơn, huyết mạch cuồn cuộn mạnh mẽ hơn, từng tế bào đều tràn đầy sinh lực.
Hắn cũng học cách sử dụng Long Trượng một cách điêu luyện hơn, không còn là một vật vô tri, cây trượng giờ đây như một phần kéo dài của cánh tay hắn, phản ứng tức thì với từng ý nghĩ. Hắn cảm nhận được sự kết nối sâu sắc với linh hồn rồng cổ xưa ẩn chứa trong nó, và điều khiển những tia sáng tím sẫm từ huyết ngọc ở đầu trượng để chiếu sáng lối đi trong đêm tối, để công kích kẻ thù với uy lực đáng sợ, hoặc để tạo ra một lá chắn năng lượng mỏng manh nhưng kiên cố.
Thỉnh thoảng, trên đường đi, hắn gặp phải những dã thú hung tợn, như hổ rừng với đôi mắt xanh rực cháy trong đêm tối, nhe nanh múa vuốt, hay bầy sói đói với hàm răng nanh sắc nhọn, gầm gừ bao vây. Có lần, hắn đụng độ một nhóm kẻ cướp đường liều lĩnh, chúng là những kẻ lang thang, mình mẩy bẩn thỉu, quần áo rách nát, vũ khí thô sơ nhưng ánh mắt tham lam và tàn bạo. Hay thậm chí là những đội binh lính đi tuần tra của triều đình, ánh mắt sắc lạnh, quân phục đã sờn rách và khuôn mặt hằn rõ sự mệt mỏi vì làm việc cực khổ. Với Huyết Nhãn, hắn dễ dàng nhìn thấu ý đồ của chúng, né tránh những hiểm nguy không đáng có một cách nhẹ nhàng. Và khi buộc phải đối đầu, Long Trượng trong tay hắn sẽ không ngần ngại vung lên, những tia sáng tím sẫm xé toạc màn đêm, mang theo hơi thở của rồng, kết liễu mọi kẻ ngáng đường với sự lạnh lùng và tàn nhẫn của một kẻ đã trải qua tận cùng của sự phản bội. Máu chúng đổ xuống, nhưng hắn không còn cảm thấy ghê tởm hay áy náy, mà thay vào đó, một chút huyết khí yếu ớt từ những cái chết đó lại thẩm thấu vào cơ thể hắn thông qua Hấp Huyết Công, tăng thêm năng lượng và củng cố huyết mạch. Mỗi trận chiến, mỗi thử thách đều tôi luyện Lạc Long, biến hắn thành một chiến binh thực sự, một cơn ác mộng đang dần trở về để đòi lại công bằng.
Cuối cùng, sau ba tháng ròng rã của máu, mồ hôi và nước mắt, Lạc Long đứng trên đỉnh một ngọn đồi cao, toàn thân được bao phủ bởi ánh hoàng hôn rực rỡ. Dưới chân hắn, những mái ngói cong vút, những tường thành cao lớn, uy nghi của kinh thành Đại Việt hiện ra sừng sững, tráng lệ. Nơi đó, Lôi Cơ vẫn đang ngồi trên ngai vàng của hắn, ung dung tự tại. Một ngọn lửa phục thù dữ dội, thiêu đốt mọi cảm xúc khác, bùng cháy trong đôi mắt Huyết Nhãn của Lạc Long. Hắn siết chặt Long Trượng trong tay, một lời thề im lặng được khắc sâu vào tâm trí: Đã đến lúc phải đòi lại tất cả.